Lệ Dạ Kỳ bĩnh tình, ngón tay dài rõ ràng nhẹ nhàng cài vào hộp nhung màu xanh:"Thật sao?"
Lê Trang Trang nhìn không thấu thái độ của anh, nhưng nghĩ đến việc này mình chiếm ưu thế, lại càng hợp tình hợp lý nên tự tin nói:"Hoàn toàn thật, Tiểu Ngải đem váy bị xé hỏng cho Thất ca xem"
Tiểu Ngải vội vàng cầm váy đi qua, cố nén mùi hôi thối, hất ra ngoài, nói:"Thất Thất gia, lúc ấy tôi cũng ở hiện trường tận mắt nhìn thấy Ngôn tiểu thư chỉ huy con chó ngu ngốc kia tấn công chị Trang Trang.
"Con chó ngu ngốc?"
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt, giọng nói lộ ra mười phần nguy hiểm.
Cả người Tiểu Ngải run lên, vội vàng sửa lại:"Không phải, chính là con Husky kia"
Ánh mắt sắc bén của Lệ Dạ Kỳ nhàn nhạt xẹt qua Tiểu Ngải, dừng lại trên chiếc váy đỏ bị xé rách không ra hình dáng, ngoại trừ làn váy bị xé xuống một miếng vải, ngực và lưng đều có dấu vết xé rách.
"Có bị thương không? "Lệ Dạ Kỳ đột nhiên hỏi.
Lê Trang Trang nhìn chiếc váy đỏ thê thảm, vừa rồi trước khi đi lên, cô ta cố ý xé thêm mấy chỗ, chính là muốn Lệ Dạ Kỳ nhìn xem Ngôn Lạc Hi có bao nhiêu ác độc.
Giờ phút này nghe được lời quan tâm từ anh, cô ta cảm động tột đỉnh, trong mắt như chứa nước mắt, ủy khuất nói: "May mắn không bị thương"
"Vậy tốt rồi". Lệ Dạ Kỳ gật gật đầu, quay lại dặn dò Chu Bắc.
"Chu Bắc, đưa Lê tiểu thư đến trung tâm thương mại mua cái váy giống y như vậy, chi phí trừ vô tài khoản riêng của tôi, tiện thể gọi báo vợ tôi một tiếng, lỡ như cô ấy ngẫu hứng kiểm tra sổ sách tôi sẽ gặp rắc rối"
Chu Bắc trong lòng buồn cười,
Thất gia từ khi nào biến thành sợ vợ quản? Hơn nữa còn chưa từng thấy qua phu nhân đụng đến sổ sách của anh.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt đại biến của Lê Trang Trang, liền hiểu ra vấn đề, lời này là nói cho cô ta nghe.
Lê Trang Trang khó tin nhìn Lệ Dạ Kỳ, cô ta chịu ủy khuất lớn như vậy, anh nói mua một cái váy coi như quên đi?
"Thất ca, Thất tẩu làm như vậy không có chừng mực, nếu như không dạy một trận, về sau ở Lệ gia sẽ khiến anh khó xử"
"Hả?"Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng nhìn Lê Trang Trang."Em muốn dạy dỗ cô ấy thế nào?"
Lê Trang Trang đảo mắt, "Thất ca, em không phải muốn dạy dỗ cô ấy, chuyện này tuy em tức giận nhưng cũng không trách cô ấy, em nghĩ với phẩm tính như vậy sau này không gánh nổi trọng trách nhị thiếu phu nhân Lệ gia, Thất ca nếu tiếp tục nuông chiều, chỉ sợ Lệ gia căn bản không thể chấp nhận cô ấy được"
"Đây là chuyện nhà chúng tôi, không cần em lo lắng". Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói:"Còn nữa, đôi khi không cần tỏ ra thông minh quá sẽ tự hại chính mình,
Tiểu Trang, sau này không có chuyện gì, đừng chạy tới Lệ thị"
Lê Trang Trang sắc mặt trắng bệch, bởi vì những lời này cô ta bị đánh đau đến không đứng vững.
"Thất ca, lời này là có ý gì?"
"Anh nghĩ em hiểu ý anh là gì, Chu Bắc tiễn khách". Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng ra lệnh.
Chu Bắc lập tức tiến lên một bước, nhìn Lê Trang trang lung lay sắp đổ, nhất là hai hàng nước mắt kia nói chảy liền chảy xuống, không hổ là diễn viên xuất sắc, cậu ta khách khí nói: "Lê tiểu thư, mời!"
Lê Trang Trang ngẩng đầu nhìn lại, sau bàn làm việc tối đen, tư thế ngồi thẳng tắp của người đàn ông, vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí không thèm nhìn thêm một cái, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Lê Trang Trang như thế nào cũng không nghĩ tới anh bao che khuyết điểm, rõ ràng Ngôn Lạc Hi có lỗi trước, anh còn thiên vị cô ta.
Thậm chí câu nói vừa rồi của anh, muốn phân rõ giới hạn sao?
Lê Trang Trang ở giới giải trí cao cao tại thượng quen rồi, làm sao chịu được cơn giận này, xoay người kiêu ngạo rời đi.
Lúc đi tới cạnh cửa, trong lòng vẫn còn chờ đợi Lệ Dạ Kỳ sẽ gọi mình lại, nhưng cho đến khi ra khỏi văn phòng, phía sau cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, tức giận đến phát điên, quay người lại, nhìn Chu Bắc đã đóng cửa văn phòng.
"Lê tiểu thư, mời đi. "Chu Bắc ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lê Trang Trang tức giận giậm chân, đạp giày cao gót mười tấc xoay người rời đi.
Chu Bắc nhìn bóng lưng cô đi xa, nhịn không được lắc đầu. Cậu ta cho rằng Lê Trang Trang thông minh hiểu chuyện, nhưng gần đây lại làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn, hoàn toàn thay đổi ấn tượng đối với cô ta.
Xem ra nữ nhân này a, một khi bị ghen tị vặn vẹo, muốn bao nhiêu xấu xí liền có bấy nhiêu xấu xí, khó trách Thất gia hiện tại không muốn gặp.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Chu Bắc vội vàng xoay người lại, thấy Lệ Dạ Kỳ khoác âu phục đi ra, lập tức tiến lên đón:"Thất gia, đã tiễn Lê tiểu thư rồi".
Lệ Dạ Kỳ gật gật đầu, xoay người rời đi.
Ngôn Lạc Hi đuổi Lê Trang Trang đi, tâm tình cô rất tốt, tự mình nướng hai đùi gà cho Mai Mai, chờ lò nướng "Đinh" một tiếng vang lên, Mai Mai chạy còn nhanh hơn cô, vây quanh lò nướng chảy nước miếng.
Ngôn Lạc Hi vội vàng nói: "Đừng gấp đừng gấp, chị bưng ra trước"
Ngôn Lạc Hi mở lò nướng, tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo món chân gà nướng, trên đùi gà không thấy giấy bạc, chỉ còn lại có hai đống đen tuyền nhìn không ra màu sắc đồ vật.
Gâu gâu..chân gà đâu?
Ngôn Lạc Hi xấu hổ gãi gãi đầu, đem đĩa đặt trên mặt đất, vẻ mặt áy náy nhìn Mai Mai:"Xin lỗi, thời gian nướng lâu quá khét mất rồi, chị nghe nói đùi gà khét, tốt cho tiêu hóa."
Gâu gâu..em không đọc sách được, chị đừng gạt em.
Ngôn Lạc Hi bị một đôi mắt chó nhìn chằm chằm đến chột dạ, cô sờ sờ đầu chó, "Hai đùi gà cuối cùng trong tủ lạnh đều ở đây, ngày mai chị bảo dì Đông mua cho em cái khác? Em không nói lời nào coi như đồng ý, ăn đi"
Gâu gâu gâu.
Ngôn Lạc Hi chột dạ xoa xoa mũi, bỗng nhiên nghe thấy điện thoại di động vang lên, cô vội vàng đứng dậy, "Mai Mai, em ăn đùi gà trước đi, chị đi nghe điện thoại."
Ngôn Lạc Hi cầm điện thoại lên nhìn màn hình hiển thị, sửng sốt một chút, nhận điện thoại, không khách khí nói: "Có việc?"
Lục Chiêu Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Lạc Lạc, chúng ta gặp mặt một lần đi"