Ngôn Lạc Hi dừng bước, "Chuyện gì?"
"Trong khoảng thời gian này có người thu mua cổ phần công ty giải trí Hằng Tinh, hiện giờ trong tay đối phương đã nắm giữ 55% cổ phần, anh nghe được, 55% cổ phần công ty đã chuyển tới tên của em, em có thể hay không đem cổ phần trả lại cho anh?"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, "Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì."
"Lạc Lạc, nể tình chúng ta yêu nhau một hồi, trả lại cổ phần cho anh đi"
Lục Chiêu Nhiên cho rằng cô cố ý giả ngu, bất đắc dĩ đánh bài tình cũ.
Ngôn Lạc Hi cười lạnh một tiếng, "Đừng nói trong tay không có 55% cổ phần, cho dù có, dựa vào cái gì trả cho anh?"
Lục Chiêu Nhiên bị nghẹn đến sắc mặt khó coi, anh xoa xoa mi tâm, nhẫn nại nói: "Lạc Lạc, em không biết kinh doanh công ty, cầm cổ phần cũng vô dụng, nếu không như vậy, anh mua đứt những cổ phần này với giá thấp hơn giá thị trường năm đồng, em thấy thế nào?"
Ánh mắt tràn ngập châm chọc của Ngôn Lạc Hi rơi vào người Lục Chiêu Nhiên, cô càng hoài nghi lúc trước rốt cuộc mình nhìn trúng Lục Chiêu Nhiên ở điểm nào?
Là hắn bản tính như thế, hay là cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt vô liêm sỉ của hắn?
"Mua đứt cổ phần với giá thấp hơn giá thị trường năm đồng, Lục Chiêu Nhiên, sao anh có mặt mũi nói ra?"
Từ trước đến nay chỉ có cao hơn giá thị trường bán lấy tiền mặt cổ phần, chưa từng nghe nói thấp hơn giá thị trường.
Lục Chiêu Nhiên cũng không giận, hắn đúng lý hợp tình nói: "Lạc Lạc, tình cảm giữa chúng ta cũng sẽ không đáng giá năm đồng này không phải sao? Hơn nữa hiện tại trong tay anh cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, em coi như báo ân, dù sao kim chủ sau lưng em có thể vì em thu mua 55% cổ phần, cũng là người không thiếu tiền, em theo hắn cũng không thiếu tiền tiêu."
Ngôn Lạc nhìn hắn, thất vọng từ đáy lòng từng đợt từng đợt xông lên, cơ hồ muốn đánh tan cô, người đàn ông từng ỷ lại mà yêu sâu đậm như vậy cho rằng hắn là trời đất của cô, lại không nghĩ tới hắn chính là tên cặn bã.
Sao có thể như vậy?
Cô thậm chí hối hận hôm nay đã đồng ý ra ngoài gặp hắn, ít nhất như vậy mối tình đầu của cô ở trong lòng cô vẫn là tốt đẹp.
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi cay cay, trước khi nước mắt trào lên, cô quay đầu bước đi.
Ngôn Lạc Hi, không được khóc, không được vì tên cặn bã này mà rơi thêm một giọt nước mắt, nước mắt của em không có giá rẻ như vậy.
Thấy cô không nói một lời xoay người xuống bậc thang, Lục Chiêu Nhiên vội vàng đuổi theo, nắm chặt cánh tay cô, vội la lên: "Lạc Lạc, chỉ cần em chịu chuyển nhượng cổ phần cho anh, giá cả dễ thương lượng, năm đồng không được có thể bốn đồng, nhưng ít nhất không thể thấp hơn ba đồng"
Ngôn Lạc Hi đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Chiêu Nhiên theo sát phía sau, "Mặt là thứ tốt, hết lần này tới lần khác có người không muốn, trên tay tôi nếu có cổ phần giải trí Hằng Tinh, cô ra 100 đồng tôi cũng không bán!"
Nói xong, cô dùng sức hất tay anh ra, xoay người sải bước rời đi.
Lục Chiêu Nhiên thẹn quá hóa giận đuổi theo, ngăn cản đường đi của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngôn Lạc Hi, tôi thành tâm thành ý mua, cô đừng không biết điều."
"Tôi không biết điều, anh cắn tôi à?"
Cô thật hối hận, không từ chỗ Lệ Dạ Kỳ mang hai cái vệ sỹ đi theo, nếu không hiện tại có thể đem hắn đánh cho chảy nước mắt
"Cô! Nếu anh không biết tốt xấu như vậy, vậy hủy hợp đồng cũng không cần ký, trả lại hợp đồng cho tôi. "Lục Chiêu Nhiên giận đỏ mặt, vươn tay đoạt lấy hợp đồng.
Ngôn Lạc Hi thật không ngờ hắn ta lại không biết xấu hổ đến mức này, cô vội vàng né tránh.
Cô mang một đôi giày trắng nhỏ, chẳng biết lúc nào dây giày buông lỏng, cô không cẩn thận giẫm phải dây giày, cả người ngã xuống đất.
A!
Cô sợ tới mức nhắm mắt lại, nặng nề ngã xuống một miếng thịt nào đó, đau nhức kịch liệt trong tưởng tượng không truyền đến, cô vội vàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo của Lục Chiêu Nhiên đau đến mức.
"Anh... " Ngôn Lạc Hi im lặng nhìn.
Lục Chiêu Nhiên đỡ eo, vẻ mặt thống khổ, cũng không biết mình phát điên cái gì, nhìn cô ngã xuống, không nhịn được làm đệm thịt người cho cô, lúc này bị cô đè xuống, thắt lưng đau đớn khônh thôi.
"Còn không đứng lên, muốn nằm trên người tôi cả đời hay gì?"
Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần, luống cuống tay chân đứng lên, cô vỗ vỗ bụi bặm trên người, khom lưng nhặt lên hợp đồng trên mặt đất, cũng không có ý đi đỡ người, xoay lưng bỏ đi.
Lục Chiêu Nhiên đỡ eo ngồi dậy, nhìn bóng lưng kiên quyết không chút lưu tình của cô, hắn mím chặt môi, thần sắc biến hóa mấy lần, cũng không biết đang tính toán cái gì.
Ngôn Lạc Hi cầm hợp đồng đi studio của Điền Linh Vân, tuy cô đã kiểm tra điều khoản nhiều lần không có vấn đề, nhưng với nhân phẩm của Lục Chiêu Nhiên, khó bảo đảm không động tay động chân trên văn tự.
Giống như hợp đồng kỳ hạn ba năm này, lúc bọn họ ký rõ ràng không có vấn đề gì, sau đó Điền Linh Vân trong lúc vô tình nhìn thấy hợp đồng của cô, mới phát hiện có điều khoản gia hạn hợp đồng tàng hình này.
Cho nên cô lo lắng Lục Chiêu Nhiên lấy lùi làm tiến, lợi dụng chữ viết như thật mà đi tính kế cô.