Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 227


Ngôn Lạc Hi cúi đầu nhìn chính mình chiếc áo len dệt kim, quần jeans chín tấc, đi một đôi giày trắng, nhìn như sinh viên đại học mới tốt nghiệp, nói: “Lệ đại thần bảo tôi ăn mặc giản dị. Đây có phải là một bữa tiệc quan trọng không?”

Chu Bắc vuốt trán, Thất gia lừa vợ cũng không suy nghĩ, nếu tối nay để vợ ăn mặc thế này đến dự tiệc, trở về Thất gia còn không bị xé xác!

Cậu tắt máy, xuống xe: “Phu nhân, dẫn tôi đến phòng thay đồ.”

Đến cả Chu Bắc, một người đàn ông thẳng thắn cũng không chịu nổi. Phu nhân thế này làm sao giành được sự chú ý của cả đại sảnh? Huống chi còn cùng ai kia giả mạo chiến đấu, làm gì cũng phải ra dáng Lệ nhị thiếu phu nhân.

Ngôn Lạc Hi mặc theo quần áo mà Chu Bắc lựa chọn, cô nhìn mình trong gương:"Oa, thư ký Chu quả nhiên rất có mắt thẩm mỹ a!"

Chiếc váy ôm dáng người của cô, tuy không lộ da thịt nhưng lại có một loại cám dỗ, kiêng dè gợi cảm chọc người, mặc như vậy có lố lăng quá không vậy?

"Phu nhân, sắp muộn rồi, chúng ta đi nhanh đi." Chu Bắc không cho cô cơ hội do dự, giục cô ra ngoài, trước khi đi câu ta lấy một chiếc áo khoác lên vai cô.

Sau khi lên xe, Ngôn Lạc Hi cảm thấy rất bất an: "Thư ký Chu, tôi mặc như này có được không?"

"Phu nhân, hãy tin vào mắt nhìn của tôi, đêm nay cô nhất định trở thành tâm điểm của sự chú ý." Chu Bắc an ủi, nói bộ quần áo chọn cho cô không lộ ngực tay chân, Thất gia nhất định cảm kích cậu hết lời.

Xe lái vào Lệ thị cao ốc, Ngôn Lạc Hi xuống xe, Chu Bắc đem lái xe tiến bãi đậu xe dưới đất, để cho cô đi lên trước.

Ngôn Lạc Hi đi vào đại sảnh, nhân viên lễ tân lập tức chào đón cô: "Cô Ngôn, diễn xuất của cô trong <> thật xuất sắc, ngày nào tôi cũng coi phim, cô gái làm tôi đau lòng chết được"

Ngôn Lạc Hi mỉm cười:"Cảm ơn vì đã yêu thích tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Cô gái ở quầy lễ tân sửng sốt một lúc: "Cô là nghệ sĩ ít có khí chất nổi tiếng nhất mà tôi từng thấy. Cô Ngôn, tôi có thể chụp ảnh với cô được không?"

"Tất nhiên rồi"

Ngôn Lạc Hi mỉm cười chụp ảnh với lễ tân xong, cô ấy đích thân dẫn cô đến thang máy, cửa mở ra, vừa định bước vào thì nhìn thấy hai người phụ nữ đang đứng bên trong đó.

Một lớn ăn mặc sang trọng, quý phái được một trẻ khoác tay thân mật, gương mặt xinh đẹp kia có hoá thành tro cô cũng nhận ra là Phó Du Nhiên.

Đúng là âm hồn bất tán!



"Cô Ngôn, thật trùng hợp." Phó Du Nhiên mỉm cười vẻ mặt dịu dàng và khách sáo.

Ngôn Lạc Hi mỉm cười thân thiện với cô gái đang nhìn mình đang định trả lời thì mắt vô tình lướt qua điện thoại của Phó Du Nhiên, nhìn thấy búp bê dễ thương hình dáng Tô Thanh, là cái mà cô đã tặng Lệ Dạ Kỳ tối hôm qua.

Sắc mặt Ngôn Lạc Hi bất chợt thay đổi.

Phó Du Nhiên bị nhìn chằm chằm vào thứ trên tay, vô thức che lại như sợ bị phát hiện, gương mặt có chút cứng ngắt nói:"Anh hai đang trên lầu, không làm phiền, mẹ, mình đi thôi"

Quý phu nhân nhìn một chút Ngôn Lạc Hi, đi ra rất xa, mới hỏi: “Đó là vợ Tiểu Thất cưới vào cửa sao? Đến đầu ngón tay cũng không so được với con, không biết anh con nhìn trúng điểm nào"

Ngôn Lạc Hi nghe câu này, tức giận tới mức mắt trợn trắng, quả nhiên mẹ nào con nấy, không phải người một nhà không vào cửa.

Cô tức giận đi lên thang máy, nghĩ đến vừa nhìn thấy thứ trên điện thoại Phó Du Nhiên trong lòng liền muốn dời sông lắp bể.

Từ trong thang máy lên lầu, Ngôn Lạc Hi đã nhanh muốn đè nén không được nội tâm sắp bùng nổ cô rảo bước, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào trong phòng.

Lệ Dạ Kỳ đang nghe điện thoại, nghe tiếng mở cửa anh nhíu mày ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi trực tiếp xông tới. Anh nói vài câu rồi cúp máy đi về phía cô:"Sao lại ăn mặc thế này? Đã bảo em không cần quá ăn diện sao?"

"Cho em mượn điện thoại gọi một cái" Ngôn Lạc Hi đưa tay ra nói.

Lệ Dạ Kỳ quay người, cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn vào tay cô:"Gọi ai? Nói trước không được phép gọi đàn ông"

Ngôn Lạc Hi nhận lấy, ngơ ngác nhìn con búp bê Tô Thanh cô đưa anh tối qua giống y đúc với cái của Phó Du Nhiên. Chuyện này là sao?

Cô sực nhớ ra Phó Luân còn có một bộ búp bê phiên bản giới hạn <>

Chẳng lẽ Phó Du Nhiên cố ý treo búp bê chọc tức cô sao?

"Anh..." Ngôn Lạc Hi quay đầu nhìn lại, vừa rồi cảm thấy hơi có lỗi vì đã hiểu lầm anh.

Cô phản ứng thái quá vấn đề liên quan Phó Du Nhiên, thậm chí không kiềm nén được cảm xúc của mình, điều này lâu ngày sẽ gây ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai cũng chứng minh niềm tin của cô dành cho anh không vững chắc.

Phó Du Nhiên thực chất vẫn là cái gai trong lòng không sáng tỏ cũng chính vì quá khứ điên cuồng lúc trước Lệ Dạ Kỳ dành cho cô ấy.

"Em nhìn gì vậy? Không gọi nữa sao?" Lệ Dạ Kỳ nhướng mày nhìn cô.



“Gọi, gọi mà" Ngôn Lạc Hi quay đầu trở lại, bấm số Điền Linh Vân, hỏi một chút thời gian thử vai nữ chính <> xong cúp máy, đưa điện thoại trả lại cho Lệ Dạ Kỳ .

"Em xong rồi"

Lệ Dạ Kỳ cầm điện thoại, cụp mắt nhìn quần áo của cô, không khỏi cau mày nói: “Trong phòng có chuẩn bị sẵn một bộ, em đi thay đi"

Ngôn Lạc Hi cúi đầu nhìn bộ váy của mình, cô không cảm thấy có gì không ổn:"Em thấy được mà, sao lại phải thay?"

Lệ Dạ Kỳ vỗ vỗ cằm, lẳng lặng xem kĩ chiếc đầm ôm lấy dáng người lung linh tinh tế của cô, bỗng nhiên nói: “Không giống phụ nữ đàng hoàng.”

Ngôn Lạc Hi: “......”

Cuối cùng Ngôn Lạc Hi vẫn đi thay bộ váy Lệ Dạ Kỳ đã chuẩn bị sẵn, một chiếc váy màu hồng dài đến đầu gối, trông không hề bảo thủ như bộ váy cô vừa mặc, hơn nữa màu hồng này rất ngây thơ con nít?!

Chẳng lẽ anh ấy thích con gái ăn mặc nhẹ nhàng và dễ thương như vậy?

Từ phòng khách đi ra, đứng trước mặt Lệ Dạ Kỳ, cô cảm thấy rất khó chịu với ánh mắt của anh, kéo vạt váy của mình nói: "Ừm, bây giờ trông có giống phụ nữ đàng hoàng chưa?"

Lệ Dạ Kỳ khoanh tay trước ngực, chậm rãi đứng ở bên cạnh cô, hơi cúi người xuống nhìn cô một lát.

Ngôn Lạc Hi không ngờ anh nghiêm túc như vậy cô vội vàng vùi mặt vào trong ngực anh đến khi anh ôm cô ra khỏi thang máy, vừa xấu hổ vừa tức giận:"A, lần sau em không còn mặt mũi nào đến văn phòng anh nữa"

"Tại sao?"

"Mất mặt, anh hiểu không?"

Lệ Dạ Kỳ cười hắc hắc, thâm ý nói: “Sau này sẽ quen thôi.”

Thang máy dừng ở tầng ngầm, Lệ Dạ Kỳ ôm cô đi ra ngoài, Chu Bắc vội vàng mở cửa xe, chờ hai người lên, cấp tốc điều khiển xe chạy nhanh.

Trong xe, Ngôn Lạc Hi ngồi xuống, nghiêng đầu hỏi Lệ Dạ Kỳ:"Tiệc tối nay là tiệc gì? Anh dẫn em theo như vậy có ổn không?"

Lệ Dạ Kỳ nắm chặt tay cô, nghịch nghịch ngón tay thon dài nhưng lông mày có chút sâu: “Tiệc gia đình.”