Rời khỏi căn hộ, trong lòng Lệ Dạ Kỳ trống rỗng, anh dựa vào cửa xe, sờ sờ túi áo lấy thuốc lá, phiền não giữa lông mày anh càng đậm, phu nhân có bao nhiêu để ý sự tồn tại
của Du Nhiên, trong lòng anh rõ ràng.
Anh cho rằng một lần lại một lần ở trước mặt cô biểu lộ thái độ của mình đối với Du Nhiên, cô sẽ hiểu được, nhưng cô rốt cuộc vẫn không hiểu sao?
Anh lấy điện thoại ra bấm số của cô vẫn ở trong trạng thái không có người nghe, anh nhắm mắt lại, khom lưng ngồi vào xe, khởi động rời đi.
Dọc theo đường con đường, ánh đèn chiếu vào trong xe, lòng anh nóng như lửa đốt.
Anh tự nhiên biết Điền Linh Vân không chịu nói vợ anh ở nơi nào là đang cố ý muốn anh khó chịu nhưng cô không nghe điện thoại của anh là bởi vì đối với anh nản lòng thoái chí rồi sao?
Một đêm này, đu quay một lần lại một lần xoay tròn, Ngôn Lạc Hi tựa vào trong rương kiệu nhìn bầu trời bên ngoài, từ bóng tối đến bình minh, rồi đến chùm tia nắng ban mai thứ nhất chiếu sáng mặt đất.
Đêm tối cuối cùng cũng qua đi, cô nghênh đón bình minh, chấp niệm trong lòng có nên buông xuống hay không?
Cô cầm điện thoại lên, trên đó có vô số cuộc gọi nhỡ, đều đến từ cùng một người, cô trực tiếp bỏ qua, gửi một tin nhắn cho Bạch Kiêu.
Vòng đu quay chậm rãi hạ cánh, cuối cùng dừng lại bên cạnh sân ga, hai cánh cửa mở ra, Ngôn Lạc Hi từ trong rương kiệu đi xuống, mắt cô sưng đỏ không chịu nổi, mặt đầy nước mắt, cô đứng trước mặt Bạch Kiêu.
"Xin lỗi anh"
"Lạc Hi, so với ba chữ này, anh càng muốn nghe em nói cám ơn hơn".Bạch Kiêu không muốn cô áy náy với anh, cảm kích là tốt rồi.
Ngôn Lạc Hi khẽ nhếch môi, muốn mỉm cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn, cô hạ mắt, đeo kính áp tròng cả đêm, lại khóc mấy trận, trước mắt sương mù mịt mịt, cô thấp giọng nói: "Cảm ơn anh"
"Không cần cảm ơn, hẳn là vậy" Bạch Kiêu thân dài ngọc lập, bảo vệ cô cả đêm, lúc này trên gương mặt tuấn tú có chút mệt mỏi, nhìn cô cười còn khó coi hơn khóc anh lại nói:"Nhà anh gần đây, đi lên rửa mặt, sau đó ăn chút gì đó, anh đưa em trở về.
"Không cần, làm phiền anh cả đêm rồi"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu.
Bạch Kiêu vỗ vỗ bả vai cô:"Nếu biết anh vất vả cả đêm như vậy coi như là tạ lễ, mời anh ăn điểm tâm có được không?"
Ngôn Lạc Hi ngẩn ra, cô không thể cự tuyệt yêu cầu này, cô gật đầu:"Được"
Đến nhà Bạch Kiêu, cô rửa mặt tháo kính áp tròng, mắt đã rất đỏ.
Bạch Kiêu đưa cô một lọ thuốc nhỏ mắt, "Đây là bình thường anh dùng nhỏ thử xem, mắt sẽ thoải mái hơn rất nhiều"
Ngôn Lạc Hi nhận lấy, đang chuẩn bị nói cảm ơn, Bạch Kiêu đã ngừng lời của cô.
"Không cần cảm ơn, anh đi thay quần áo, chúng ta xuống dưới lầu ăn sáng"
"Ừ"
Ngôn Lạc Hi nắm chặt thuốc nhỏ mắt trong tay, cô biết mình nợ Bạch Kiêu quá nhiều, sau này càng khó trả. Nhưng lại không thể từ chối được sự dịu dàng quan tâm của anh.
Trong lúc này đây lại thấy chính mình ích kỷ chừng nào. Chỉ bây giờ cho phép bản thân được yếu đuối.
Nếu như...... chỉ là nếu như cô gặp được Bạch Kiêu trước khi gặp Lệ Dạ Kỳ, có phải cũng sẽ mềm lòng rung động hay không?
Bạch Kiêu thay một bộ đơn giản, áo khoác trắng quần thể thao khiến anh trông càng dịu dàng khoẻ khoắn.
Anh đứng cạnh Ngôn Lạc Hi, thấy cô đang ngơ ngác, liền nói: "Đi thôi."
Ngôn Lạc Hi tỉnh táo lại, nhẹ nhàng gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài, đều đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng trên người lại có khí chất nổi trội vẫn không thể che giấu được.
Hai người đi vào một quán điểm tâm ở tầng dưới, buổi sáng ở đây rất nhiều người xếp hàng chờ đợi.
Bạch Kiêu nhìn Ngôn Lạc Hi ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình, anh từng mơ ước mỗi ngày được cùng cô như vậy cuộc sống của người bình thường, anh xếp hàng cô ngồi vào chỗ đợi.
Không nghĩ tới, một ngày điều ước lại thành hiện thực.
“Lạc Hi, em đến cạnh cửa sổ ngồi đợi trước đi”. Bạch Kiêu đột nhiên nói
Ngôn Lạc Hi theo hướng ngón tay anh, nhìn ở cạnh cửa sổ có hai chỗ ngồi, cô vội vàng đi tới ngồi xuống. Mùi thức ăn thoang thoảng, làm cho cô cảm thấy đói bụng.
Chờ một lúc, Bạch Kiêu đi tới ngồi đối diện, anh tháo khẩu trang xuống, xin lỗi nói: “Xin lỗi, lẽ ra anh phải mời em đến nhà hàng dùng bữa không ngờ lần đầu đã mang em đến một nơi ồn ào như vậy.”
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:”Đáng lẽ là em mời mới phải, bao nhiêu để em trả lại”
“Không cần, lần sau mời, có thành ý là được rồi”. Bạch Kiêu mỉm cười ấm áp, cô cũng không hề cảm thấy khó chịu chút nào, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Ngôn Lạc Hi không nỡ từ chối anh.
Bởi vì anh thực sự là một người tốt.
Nhớ đến tối qua, mỗi lần vòng đu quay hạ xuống cô đều nhìn thấy anh lặng lẽ đứng đó chờ mình. Cô cố tình ngồi lại lâu hơn, nhưng anh cứ đứng trong gió lạnh chờ cô giải tỏa tâm trạng.
Trong lòng mềm mại biết bao, cô nói:“Được.”
Nhìn dáng vẻ mềm mại đáng yêu của cô, lòng bàn tay Bạch Kiêu ngứa ngáy, anh muốn xoa đầu cô, hạ mí mắt xuống nói:”Lạc Hi, giờ chúng ta là bạn đúng không?”
Ngôn Lạc Hi giật mình, gật đầu mạnh mẽ: “Ừ, chúng ta là bạn bè.”
Chỉ là bạn bè thôi mà thôi.
Bạch Hiểu ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng tháng ba, ấm áp đến mức có thể xua tan nỗi u ám trong lòng cô, anh nói: “Được rồi, chúng ta là bạn bè.”
Người phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn đến, cả hai người đều là người nổi tiếng sau khi tháo khẩu trang ra không thể không thu hút sự chú ý của mọi người.
“A! Đó không phải Bạch Kiêu và Lạc Điện của chúng ta sao?”
“Xạo xạo, bọn họ sao có thể ăn sáng ở đây? Có lẽ chỉ người giống người thôi”
“Không, tôi nghĩ là Lạc Điện. Chiếc áo khoác cô ấy mặc tôi đã từng thấy qua trong một buổi biểu diễn. Ôi, cô ấy để mặt mộc cũng xinh đẹp thế này, làn da chuẩn không cần chỉnh luôn”
“ y, sao càng nhìn càng thấy giống a!”
“Sao chúng ta không qua đó xin chụp một tấm ảnh nhỉ?”
Ngôn Lạc Hi lúc này hạ vành mũ xuống hết mức có thể, với ngoại hình hiện tại của cô thực không thích hợp chụp ảnh.
Bạch Kiêu thở dài một tiếng, dường như anh khó thể ăn sáng với cô như một người bình thường.
Trong tình huống thế này, hai người họ chỉ có thể cố gắng ăn nhanh buổi sáng rồi mau chóng rời khỏi.
Vừa mới đứng dậy, như thế nào liền bị các bạn fan hâm mộ vây quanh.
“A, Đại Bạch và Lạc Điện ơi, có thể cùng bọn em chụp một tấm được không ạ?”
Ngôn Lạc Hi hiện tại hoàn toàn không chút son phấn, mặc dù cô đã rửa mặt nhưng vẫn lộ ra vẻ hốc hác. Cô quay đầu nhìn Bạch Kiêu, anh hiểu ý ra hiệu đến chỗ cánh cửa sau đó nắm chặt lấy tay cô, hét lên:”Chạy thôi”
Ngôn Lạc Hi chưa kịp phản ứng đã bị kéo lao ra khỏi quán ăn, các fan hâm mộ phản ứng tức thì lập tức đuổi theo.
Nhưng khi đuổi đến ngoài đã không thấy bóng dáng xinh đẹp của hai người họ đâu nữa, mọi người thất vọng trở lại quán trà, đây là lần đầu tiên gặp được thần tượng của mình khoảng cách gần
như vậy họ không thể chịu nổi. Ôi thật đáng tiếc cho những bức ảnh!!
Thế nhưng, điều không ngờ tới lúc này
Ngôn Lạc Hi và Bạch Kiêu đang ở trong xe của Lệ Dạ Kỳ.
Bầu không khí vô cùng nặng nề.