Cung yến đêm trừ tịch.
Hoàng đế đăng cơ ba năm tổ chức yến tiệc chiêu đãi các văn võ bá quan tại Cam Lộ Điện, yến hội còn chưa bắt đầu mà hơn một nửa số khách mời đã có mặt trong điện, còn có rất nhiều người vẫn đang tiến vào điện.
“Linh Vũ Công Chúa đến…”
Theo một tiếng truyền xướng thật dài, Mặc Kỳ Đan Liễu trong bộ váy đỏ ưỡn ngực đi vào đại điện. Mặc dù ba người ca ca của nàng cũng có quan tước, nhưng bọn hắn không thể sánh được với muội muội thân là công chúa như nàng.
Mặc Kỳ gia chủ hôm nay đã là Võ Quốc Công, lần này hắn lấy được thánh ân, nên đã từ Minh Nguyệt Tháp xa xôi chạy đến yết kiến Hoàng Đế, mặc dù đi sau lưng nữ nhi nhưng hắn không hề che giấu vẻ mặt đắc ý, vô cùng hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ của toàn bộ người xung quanh.
Nhìn bộ dáng của phụ thân mình, tam huynh đệ Mặc Kỳ không thể không thở dài trong lòng, gừng càng già càng cay.
Nếu sớm biết có hôm nay, bọn hắn cũng sẽ gọi một tiếng nghĩa phụ rồi.
Sau khi Võ Quốc Công ngồi xuống, lập tức có rất nhiều quan viên muốn lôi kéo quan hệ tiến lên hàn huyên. Võ quốc công quanh năm trấn thủ Minh Nguyệt Tháp, hiếm khi vào kinh để giao tiếp với các quần thần, cho nên hắn rất hài lòng với điều này.
Một nhà Mặc Kỳ này rất được hoàng đế coi trọng, cũng giống như đệ đệ Lệ Tượng Thăng của hoàng hậu, họ đều là võ tướng quan trọng.
Trong khi mọi người đang trò chuyện xung quanh Linh Vũ công chúa và phụ tử Mặc Kỳ thị, thì thái giám bên ngoài cung lại truyền xướng lần nữa.
“Hàm Trữ Công Chúa, phò mã đến…”
“Thái Phó đến…”
Khi Lỗ Hàm và Lỗ Huyên lần lượt bước vào đại điện, vẻ mặt của nhiều người trong điện đều chấn động.
Các bánh ngọt trong triều lần lượt tiến vào, khiến bọn hắn không biết nên nịnh nọt ai trước.
Kể từ khi hoàng đế đăng cơ đến nay, Hoàng Thượng đã cân nhắc tuổi tác của Lỗ Hàm đã lớn, vì vậy đã triệu hồi ông về kinh đô và phong ông là một trong tam sư. Mặc dù chức Thái Phó này không có thực quyền, nhưng rốt cuộc cũng là chức quan chính nhất phẩm, đi đâu cũng được người ta ngưỡng mộ.
Nhưng nói cũng lạ, Lộc Hàm này hình như cũng không lập được công lớn gì, nhưng Đế hậu lại rất kính trọng hắn, ngay cả Hàm Trữ Công chúa tính tình nhu nhược, không thích xu nịnh, trong cung không có quá nhiều giao thiệp, nhưng mỗi khi có thứ gì tốt hoàng hậu đều nghĩ đến nàng đầu tiên.
Năm trước, Hoàng hậu đích thân sắp xếp hôn sự cho Hàm Trữ Công Chúa, phò mã chính là đường huynh Lệ Minh Kha của Hoàng Hậu.
Lệ Minh Kha là một người chính trực, có vẻ ngoài đàng hoàng, luôn giữ mình trong sạch, trong phòng không có nữ quyến. Hơn nữa hắn còn là hoàng thân quốc thích. Không biết có bao nhiêu tiểu thư quý tộc ở kinh đô ghen tị với cuộc hôn nhân này.
Sau khi thành hôn, hai người sống hòa thuận với nhau.
Lần dự tiệc này cũng vậy, Lệ Minh Kha cẩn thận đỡ thê tử đang mang thai bảy tháng của mình vào cung.
Có quan viên muốn tiến lên lôi kéo làm quen, nhưng Lệ Minh Kha lại kết thúc cuộc trò chuyện bằng vài câu ngắn ngủi, ánh mắt chỉ chú ý đến thê tử của mình.
Không lâu sau, vị công chúa cuối cùng là Xương Bình công chúa cũng đến.
Mao Uyển theo chân phụ thân An Quốc Công bước vào đại điện, làm công chúa được ba năm, nàng vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Xét về mặt chính trị, vị Xương Bình công chúa này rõ ràng thua kém hai vị công chúa trước đó, phần lớn sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cha ruột của nàng là An quốc công.
Thân là trọng thần tiền triều, ông đã mang bốn mươi vạn tướng sĩ đồng ý sự chiêu an của Hoàng Đế, lúc đó hắn vẫn còn là Thái Tử giám quốc, điều này cũng đã tạo thêm một dấu ấn đáng kể cho trình độ của Đương Kim Hoàng Thượng.
Theo lời kêu gọi của An Quốc Công, triều đình đã chiêu an những Hoàng tộc tiền triều may mắn còn sống sót, phong tước thụ quan, cho bọn hắn khôi phục lại tên thật, an cư lạc nghiệp.
Các phong trào phục quốc từng nổi lên trước đây dần dần bị dẹp loạn.
Tân Đế đăng cơ ba năm, dân chúng sống ổn định, quan lại đều thi hành đúng nhiệm vụ, Đại Yến quốc thái dân an.
Hiện tại quốc gia thiếu chính là tin tức tốt, nhưng do tính tình thất thường khó đoán của hoàng đế nên không ai dám đụng đến việc này, mọi người đều nhìn chằm chằm vào nội cung nhưng không dám nói gì.
“ Đế hậu đến ——”
Mọi người liền tỏ ra nghiêm túc, đặt việc mình đang làm xuống và hướng về ngoài cửa hành lễ.
Mấy vị công chúa cũng lần lượt quỳ xuống hành lễ.
Từ ánh trăng tràn vào, hai người Đế hậu sóng vai nhau bước vào, mọi người trong Cam Lộ Điện quỳ xuống hành lễ và cao giọng vấn an.
Tạ Lan Tư ngồi xuống long ỷ, Lệ Tri mặc cung trang cao quý cũng ngồi chung với hắn trên long ỷ như trước. Mọi người trong điện đã quen với việc này, thậm chí có người còn bí mật gọi là “Hai Thánh”.
Vị Hoàng hậu này, ở vào lúc Tân Đế yếu đuối nhất cũng chưa bao giờ rời bỏ, một đường bày mưu tính kế, cùng sinh cùng tử. Có thể nói là hữu dũng hữu mưu, có tình có nghĩa. Sau khi được phong Hậu, nàng cũng yêu dân như con, đặc biệt quan tâm đến việc giáo dục học sinh trong thiên hạ. Trong năm đầu tiên trị vì, hoàng đế đã nghe theo lời khuyên của Hoàng Hậu mà thành lập quan học chính thức đầu tiên dành cho nữ tử trong cả nước.
Những học sinh đầu tiên đăng ký vào quan học nữ tử là hoàng thân quốc thích, không phải nghĩa nữ của Hoàng Đế thì cũng là thân muội muội của Hoàng Hậu.
Vì vậy mà cũng có nhiều gia đình phú quý gửi nữ nhi của mình vào quan học.
Kể từ đó, việc nữ tử trong kinh đọc sách, tranh nhau để được nhận vào quan học đã trở thành một thông lệ.
Đầu năm nay, dưới lời khuyên của Hoàng Hậu, Hoàng Đế đã nới lỏng hạn chế thi cử đối với nữ tử, giờ đây nữ tử không chỉ được làm quan trong hậu cung mà còn có thể nhậm chức ở tiền triều. Nữ tử Yến quốc đều kính trọng và tôn thờ Đương Kim Hoàng Hậu.
So với đức hạnh và tầm nhìn xa của Hoàng Hậu, thì khuyết điểm nhỏ nhặt về xuất thân của nàng đã không có nhiều người để ý đến.
“Chúng ái khanh hãy bình thân.” Hoàng Đế thản nhiên nói.
Ánh trăng mờ ảo hòa cùng ánh đèn rực rỡ, hắt ra thứ ánh sáng trắng nhợt nhạt trên gương mặt Hoàng Đế.
Tươi sáng, nhợt nhạt và khó nắm bắt.
Các quan đã quen với dáng vẻ hỉ nộ khó phân biệt của Hoàng Đế nên không dám phạm sai lầm nào, quy củ ngồi xuống.
“Hôm nay là yến hội giao thừa trong cung, mọi người cứ tận hứng yến ẩm là được.” Hoàng hậu mỉm cười nói.
Giọng nói điềm tĩnh và kiên định của hoàng hậu khiến mọi người thả lỏng, bầu không khí trong cung trở nên hài hòa.
Tất cả quan lại tranh nhau hướng hai người Đế hậu mời rượu chúc mừng.
Qua ba tuần rượu, Hoàng Đế đã lộ ra thần sắc chán chường.
Tạ Lan Tư cầm chặt tay Lệ Tri.
“Còn phải làm thêm bao lâu?” Hắn ai oán mà nhìn nàng.
Lệ Tri mỉm cười, bắt tay hắn nói: “Muốn rời đi? Vậy phải lấy đũa gắp cá đút cho ta.”
Chỉ gắp một miếng cá mà thôi, Tạ Lan Tư không chút nghĩ ngợi làm theo, không ngờ miếng cá vừa chạm vào miệng của Lệ Tri thì nàng liền suýt nôn mửa ra.
Lệ Tri đã xoay người sang chỗ khác, còn Tạ Lan Tư vẫn ngơ ngác tại chỗ, quan viên trong cung nhận ra điều gì đó nhanh hơn hắn, người cầm chén rượu đặt chén rượu xuống, người đang nói cũng ngậm miệng lại. Mọi người đồng loạt nín thở, tập trung và chăm chú lắng nghe——
“Bệ hạ, sao không gọi thái y đi?” Lệ Tri dùng khăn lụa thêu đàm hoa che miệng nhắc nhở.
Lúc này Tạ Lan Tư mới tỉnh táo lại: “Thái y đâu?!”
Khi thái y được triệu tới, Tạ Lan Tư có chút khó tin nhìn nàng, vẻ chán chường trên mặt hoàn toàn biến mất, dường như hắn đang nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại không dám xác nhận, cho đến khi viện sử của Thái y viện vội vàng chạy tới. Sau khi kiểm tra mạch, ông quỳ xuống hành lễ với vẻ mặt vui mừng.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương đã mang thai được hai tháng——”
Một hòn đá khuấy động ngàn sóng.
Tạ Lan Tư đột nhiên đứng dậy, mọi người trong điện lập tức quỳ xuống chúc mừng giống thái y.
“Hai tháng? Nàng… sao bây giờ mới nói cho ta biết?”
Tạ Lan Tư đứng không được, ngồi cũng không xong, hắn cúi người đặt hai tay lên vai Lệ Tri, chân tay luống cuống mà nhìn nàng.
Lúc này, hắn thoạt nhìn không giống một vị hoàng đế hỉ nộ bất thường mà chỉ là một thanh niên ngốc nghếch mà thôi.
“Tháng ít, dễ dàng tính sai, ta cũng là mới xác định ngày hôm qua.” Lệ Tri cười nói.
Tạ Lan Tư mím môi, như có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Một lúc sau, hắn đột nhiên cúi xuống, bế Lệ Tri lên và sải bước ra khỏi Cam Lộ Điện.
Các quan viên trong điện hai mặt nhìn nhau, nhưng chẳng mấy chốc, bọn hắn đã bắt đầu chúc mừng nhau. Bây giờ Hoàng hậu đã mang thai, họ có thể gác lại nỗi lo xã tắc không có người kế vị. Còn về việc Đế Hậu bỗng nhiên rời khỏi yến tiệc… ai…, mọi người đã quen với sự không coi ai ra gì của hoàng đế rồi, cũng không sao cả.
Tạ Lan Tư bế Lệ Tri lên long liễn, sau đó ôm Lệ Tri suốt chặng đường đến Vị Ương Cung.
Lệ Tri dở khóc dở cười: “Sao bây giờ còn không thả ta xuống?”
Tạ Lan Tư rất chủ kiến, nhất quyết đi tới giường lớn rồi mới cẩn thận đặt nàng xuống.
“Ta nghe người ta nói, tháng càng nhỏ thì càng phải cẩn thận.” Tạ Lan Tư nói, ánh mắt dán chặt vào bụng nàng, vẫn không thấy có biến hóa gì.
Hắn như đang mơ, bán tín bán nghi mà sờ lên cái bụng phẳng lì của nàng:
“Có… con của chúng ta ở đây sao?”
“Đúng vậy,” Lệ Tri mỉm cười nói, “Từ nay về sau A Lý có thể nghĩ tên cho con của chúng ta rồi.”
“Không biết là nam hay nữ… đặt tên như thế nào đây?” Tạ Lan Tư do dự nói.
“Vậy thì lấy mỗi thứ một cái đi.” Lệ Tri nói.
Tạ Lan Tư phấn khích đến mức ngay lập tức bắt đầu suy nghĩ kỹ.
Nhưng chỉ cao hứng được chốc lát, hắn lại lo lắng, ngồi xổm xuống cạnh giường, ôm eo nàng.
Sắc mặt hắn trầm xuống, tức giận nói với chính mình: “Chỉ hận ta không thể thay nàng chịu khổ.”
Lệ Tri vuốt ve mặt hắn, cười nói:
“Chàng có tấm lòng này, đã khiến ta cảm thấy mỹ mãn.”
Tạ Lan Tư ôm nàng một lúc rồi hỏi nàng có muốn uống nước không, có buồn ngủ không, Lệ Tri lắc đầu.
“Ta muốn đi Đàm Viên xem một chút. Nói không chừng, có thể nhìn thấy Đàm Hoa nở.”
Lệ Tri vừa mới mang thai, Tạ Lan Tư một mặt đáp ứng yêu cầu của nàng, nhưng mặt khác hắn lại sợ nàng đụng trúng đâu đó, vì vậy trên đường đi đến Đàm Viên,Tạ Lan Tư hết sức cẩn thận, hận không thể đem Lệ Tri đặt ở trong miệng.
Khi họ đến Đàm Viên, Tạ Lan Tư đỡ Lệ Tri xuống long liễn.
Đàm Viên vừa mới được hoàn thành vào năm ngoái, trong vườn chỉ trồng duy nhất Đàm Hoa, bên trong nhà kính trồng hoa bốn mùa như hạ, để đảm bảo đàm hoa có thể nở hoa quanh năm.
Có lẽ Đàm Hoa cũng biết niềm vui của đêm giao thừa, khi Lệ Tri bước vào Đàm Viên, thứ chào đón nàng chính là những đóa đàm hoa quyến rũ mà thánh khiết.
Những cánh hoa trắng muốt tập trung quanh nhị hoa, tỏa hương thơm ngát chỉ nở vào ban đêm, các nhánh hoa xếp chồng lên nhau, nhìn từ xa giống như một cảnh tuyết rơi, lớn nhất trong số đó là Vương Đàm, trong hàng trăm hàng ngàn những đóa Đàm Hoa, nó giống như ngọn núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn sừng sững ở Minh Nguyệt Tháp, hùng vĩ và bắt mắt.
“Mặc dù thế nhân yêu thích hoa mẫu đơn, nhưng ta chỉ yêu độc nhất đàm hoa.” Lệ Tri cười nói: “Bởi vì thế giới dù có thay đổi thế nào đi nữa, nó vẫn luôn kiên trì nở hoa theo thời điểm của riêng mình.”
Tạ Lan Tư không có nghiên cứu về hoa, nhưng hắn vẫn thích đàm hoa, bởi vì người hắn thích yêu đàm hoa.
Trong hoàng cung, tất cả hoa Tử Vi bị nhổ bỏ, thay vào đó chính là những cây tùng trúc kiên trinh và đàm hoa chỉ nởrộ trong chớp mắt.
“Có thể được nàng thích đều là tốt nhất.” Tạ Lan Tư nhìn nàng.
Đột nhiên, giọng nói của Cao Thiện vang lên bên ngoài nhà kính.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Trung tướng tướng Lệ Minh Kha cầu kiến.”
Tạ Lan Tư cau mày, vừa lúc hắn định cho Lệ Minh Kha tiến đến, thì Lệ Tri nói ra:
“Trung Lãng tướng quân nhất định có chuyện muốn cùng thương lượng, nơi đây nhỏ hẹp, không tiện nghị sự. Hoàng Thượng nên dời bước tiếp kiến hắn.”
Tạ Lan Tư nhướng mày: “Nàng không đi cùng ta?”
“ Đàm Hoa chỉ nở rộ trong nháy mắt.” Lệ Tri nói: “Huống chi, ta đã biết hắn muốn gì, Hoàng Thượng chỉ cần đi một mình là đủ rồi.”
Lúc này Tạ Lan Tư mới đẩy bước ra khỏi nhà kính.
Ngoài cửa có rất nhiều cung nhân đứng hầu, Tạ Lan Tư lo lắng Lệ Tri một mình bên trong nên dừng bước nói với nữ quan đứng đầu:
“Ngươi ở ngoài cửa chú ý cẩn thận, tùy thời nghe theo chỉ thị của Hoàng Hậu.”
Nữ Quan cẩn thận đáp lời.
Lúc này Tạ Lan Tư mới cùng với Cao Thiện đi đến trước mặt Lệ Minh Kha cách đó không xa.
Lệ Minh Kha hành lễ vấn an, hắn không quen ở một mình với hoàng đế, có chút dè dặt nói rõ mục đích của mình.
“Ngươi muốn đem đứa con thứ hai của ngươi cho Lỗ Hàm làm con thừa tự?” Tạ Lan Tư có chút kinh ngạc.
“Việc này ban đầu là ý tưởng của công chúa, sau đó được hoàng hậu chấp thuận, công chúa mới đem việc này báo cho hạ quan biết. Thỉnh cầu hạ quan nếu ngày sau có thứ tử thì cho làm con thừa tự của Lỗ Gia.” Lệ Minh Kha thành thật nói: “ Hạ quan cảm thấy cũng không sao, nhưng bởi vì thân phận công chúa cao quý, cho nên việc này còn cần Hoàng Thượng đồng ý mới được.”
Sau khi nghe xong, Tạ Lan Tư cảm thấy hắn đã bỏ phí thời gian ở cùng với Lệ Tri.
“Hài tử của hai người không cần phải nói với trẫm. Nếu như Hoàng Hậu có ý như thế thì cứ làm như thế.” Tạ Lan Tư nói.
Lệ Minh Kha thở phào nhẹ nhõm và cúi đầu thi lễ một cái.
Tạ Lan Tư không để ý đến hắn, quay người đi về phía nhà kính.
Sau khi đẩy cửa ra, một làn gió ấm áp thổi vào mặt hắn.
Trong nhà kính lớn trăm trượng, những đóa đàm hoa xếp chồng lên nhau như những ngọn núi phủ tuyết, hương thơm thoang thoảng tràn ngập trong không gian tĩnh lặng.
Một chiếc khăn lụa rơi xuống đất.
Bên trong nhà kính không có một bóng người….