Thanh Diệp trấn bắn pháo hoa liên tiếp ba ngày.
Pháo hoa bắn xong thì đoàn người cũng nên rời đi.
Qua mấy ngày an nhàn mọi người đều lười, Hồ Ngọc Nương và Nhạc Phiên ngày ngày rúc một chỗ rồi cùng nhau vui vẻ đi ra cửa, có đôi khi sẽ mang theo tiểu A Ninh đi ra ngoài, có đôi khi không mang theo.
Có đôi khi lúc trở về cả hai người đầy bùn đất, có đôi khi còn mang theo một đĩa bánh rán hành nhỏ.
Chân Định đại trưởng công chúa hoàn toàn im lặng không nói gì, Trường Đình cũng hiểu được đây là nhẫn nại của bà ta cũng là cảm giác trút được gánh nặng khi khắp thoát khỏi đám “thứ dân” trong mắt bà ta.
Nàng hiểu hết nhưng lại làm bộ không biết gì.
Qua tháng giêng bọn họ cũng nên về, đám hương thân của Thanh Diệp trấn và toàn bộ tướng sĩ xuất động khơi thông tuyết trên đường lớn.
Qua tháng 2 rồng ngẩng đầu, vào mùng 5 tháng 2 đoàn người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Thanh Diệp trấn.
Cao hương thân chuẩn bị hai xe lễ vật, nói là món ăn của điền trang do nông hộ trồng, còn có rượu trái cây và mấy đống thịt khô mà dân chúng tặng.
Giống như ông ta nói thì “lễ nhẹ nhưng tình cảm mới nặng”.
Chân Định đại trưởng công chúa cũng không từ chối, vì thế phía sau đoàn xe có thêm hai cái xe la.
Chân Định đại trưởng công chúa sớm đã để lại trăm thanh trường đao cho Thanh Diệp trấn.
Cái này khiến Cao hương thân tức thì cảm động đến rơi nước mắt.
Đầu năm nay trong nhà nông hoặc nhà thứ dân cũng chẳng có thứ vũ khí sắc bén nào, có thể có con dao phay để chặt thịt đã là khó lường.
Cũng phải thôi, có mấy nhà dân có thể ăn nổi thịt chứ? Hiện giờ thế đạo không yên ổn, Thanh Diệp trấn dù gần Dự Châu nhưng một khi có chuyện sợ là cũng chẳng ai giúp được.
Cho ngân lượng, thức ăn đều là giải lửa gần, nhưng cho vũ khí mới là cho gần trăm hộ dân của Thanh Diệp trấn sức lực để chống cự nếu có loạn.
Vì vậy người tới đưa tiễn không ít, bọn họ luôn mồm cảm tạ ân đức của Lục thị.
Lúc lên xe ngựa Bạch Xuân đã châm đàn hương, Mãn Tú đã trải thảm nỉ.
Trong xe ấm áp dễ chịu, Trường Ninh và Hồ Ngọc Nương ghé sát vào nhau nhẹ giọng nói.
Trường Đình dựa trên gối mềm nghe Bạch Xuân đọc sách, một lát sau bánh xe bắt đầu lăn về phía trước.
Mãn Tú châm trà đưa cho Trường Đình, “… Luôn nghe người ta nói về Bình thành của Dự Châu, lúc này coi như nô tỳ cũng được mở mang tầm mắt.
À, nô tỳ coi như có thể thật sự thấy Lục gia.”
“Cái đó hẳn phải một tuần nữa, bởi vì Dự Châu rất lớn, chúng ta đi vào Dự Châu rồi lại phải đi một đoạn nữa mới tới Bình thành.
Hẳn phải mất tầm 10 ngày.” Trường Đình nâng tay, Bạch Xuân lập tức nhỏ giọng, “Nếu mọi việc thông suốt thì hẳn có thể nhanh hơn một chút.”
Mãn Tú gật đầu, tay nhẹ gác trên đầu gối, qua thật lâu sau nàng ấy mới nghĩ nghĩ rồi cúi người nói nhỏ: “Hôm qua Lục Thúy dưới trướng Nga Mi tỷ tỷ lôi kéo nô tỳ nói chuyện thật lâu…”
Trường Đình hơi kinh ngạc hỏi, “Nói cái gì?”
“Đại trưởng công chúa hôm kia nhận được một phong thư do U Châu gửi tới.” Mãn Tú nhún vai, nỗ lực dùng tiếng phổ thông một cách trôi chảy, “… Thư này hẳn không phải đi đường lớn mà tới.
Bởi vì trên đó nói là gửi từ 15 tháng giêng, nếu đi đường lớn hẳn phải mất gần 20 ngày mới tới.
Nô tỳ cảm thấy đây là có người ra roi thúc ngựa đưa tin đến, tổng cộng chỉ mất có 10 ngày…”
Trường Đình khen ngợi, “Thông minh!”
Mãn Tú thật thà chất phác cười một cái rồi kể, “Lục Thúy nói nàng ta không biết là ai gửi, nhưng cách song cửa nàng ta nghe Đại trưởng công chúa nói “Xứng đáng” rồi lập tức nhét thư lại phong kín.
Sau đó nô tỳ nghĩ nếu Lục Thúy đã có thể trộm để lộ tin vậy chứng tỏ Nga Mi tỷ tỷ cũng không có ngăn cản vì thế nô tỳ mới sán đến dò hỏi Nga My tỷ.
Lúc này nô tỳ mới hiểu rõ, tin đó là Khương Quận Quân của U Châu gửi tới.
U Châu Thứ Sử vừa chết, người mới lên nắm quyền lập tức nhốt hoặc giết người của Chu Thông Lệnh.
Khương Quận Quân mang theo con cái trốn thoát, thuận đường gửi tin cho Dự Châu…”
Có người ngốc đến độ tự chui đầu vào lưới.
Khương thị chắc chắn gửi tin kia cho Lục Phân.
Lúc gửi tới Tần Tương Ung còn chưa công bố đống sổ sách kia vì thế Khương thị muốn cắn lấy Lục Phân như cọng rơm cứu mạng.
Ít nhất nàng ta muốn giữ được mạng cho con mình, ai ngờ thư lại bị Chân Định đại trưởng công chúa diệt đi, sổ sách cũng bị Triệu Ký đưa cho Tần Tương Ung.
Tính toán của Khương thị đã hoàn toàn thất bại, thứ chờ đợi nàng ta chỉ còn là cuộc chạy trốn không có hồi kết, giống như nàng và A Ninh ngày đó.
Khương thị có đáng thương không? Mấy đứa con gái còn chưa hiểu chuyện và đứa con trai còn chưa thể đảm đương trách nhiệm của nàng ta có đáng thương không?
Không đáng thương, bởi vì được làm vua còn thua làm giặc.
Bọn họ muốn tiêu diệt một nhà Lục Xước thì hiện tại phải trả giá.
Ít nhất Lục gia còn không phái người đuổi tận giết tuyệt, coi như đã tận tình tận nghĩa.
Nhưng khoan đã…
“Nga Mi có nhắc tới chuyện điều động tướng sĩ không?” Trường Đình nghiêng đầu hỏi.
Mãn Tú nhíu mày nghĩ nghĩ rồi xác định gật đầu, “Có, Nga Mi tỷ tỷ cố ý nói ‘một đường này sợ có phỉ tặc và côn đồ, nếu cô nương có việc quan trọng không thể không điều động binh sĩ thì cố nhịn một chút.
Đại trưởng công chúa mới vừa điều hơn trăm tướng sĩ ra khỏi thành…’”
Trường Đình cười rộ lên.
Nàng đã đánh giá cao “thiện lương” của Chân Định đại trưởng công chúa, đồng thời cũng xem nhẹ ảnh hưởng của mấy chữ “Không để lại hậu hoạn” đối với thế nhân.
Mãn Tú trầm mặc nhớ lại, trong lòng như lọt vào sương mù, cũng không hiểu chuyện gì.
Nàng ta vùi đầu hỏi, “Nga Mi tỷ tỷ chịu nói những việc này cho nô tỳ đương nhiên là muốn nô tỳ báo cho cô nương.
Nàng ấy ở bên cạnh đại trưởng công chúa, vậy có phải đại trưởng công chúa cũng hy vọng cô nương biết được những chuyện này không?”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Trường Đình tán thưởng mà gật đầu.
Mãn Tú lại nhíu mày nói, “Vậy tại sao Đại trưởng công chúa lại muốn cho cô nương biết… Còn nữa, vì sao ngài ấy không nói rõ với cô nương… truyền qua lại thế này không sợ xảy ra sai sót ư?”
Trường Đình cười cười, qua một lát mới nói, “Đây là thói quen dạy dỗ của sĩ tộc.”
Đã là dạy dỗ nàng, cũng dạy dỗ những người bên cạnh bà ta.
Nếu Mãn Tú mơ màng đáp vài câu rồi quên việc này đi thì cũng sẽ không có buổi nói chuyện này, Trường Đình đương nhiên cũng sẽ không biết Chân Định đại trưởng công chúa truy đuổi Khương thị.
Có lẽ Chân Định đại trưởng công chúa sẽ chọn một thời điểm thích hợp vạch trần việc này, thuận tiện lấy cớ cá tính Mãn Tú quá ngốc, không thích hợp hầu hạ bên người mà đổi một nha hoàn khác của Lục gia.
Chẳng phải tới lúc đó bà ấy sẽ thuận lợi nắm giữ người bên cạnh nàng sao?
Cuộc sống ở Bình thành với Bạch Xuân, Mãn Tú, thậm chí Trường Đình đều là một trải nghiệm xa lạ.
“Tổ mẫu đang dạy dỗ chúng ta phải cẩn thận.” Trường Đình nhẹ ngước mắt, nghiêm túc dạy Mãn Tú, “Đến đại trạch rồi ta không thể ra khỏi tiểu viện, nhưng ngươi có thể.
Ngươi chính là tai mắt của ta, ở thời điểm cần thiết ngươi còn là miệng của ta.
Nói tới tâm cơ thì chúng ta không chơi lại đám nữ nhân đã ở trong nội trạch vài thập niên nhưng chúng ta chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, gần lợi tránh hại là đã đủ khiến các nàng không theo kịp.”
Sắc mặt Mãn Tú dần trở nên nghiêm túc.
Đây lại là một con đường cực dài khác.
Trước kia là đi về nhà, hiện giờ… Hiện giờ là đi đâu Trường Đình cũng không rõ.
Đến Lịch thành bọn họ vào dịch quán nghỉ ngơi.
Chỉ đi thêm một ngọn núi nữa là đã thấy cảnh quen thuộc thế nhưng Chân Định đại trưởng công chúa lại cố tình hạ lệnh cho mọi người dỡ đồ nghỉ ngơi.
Nhìn tư thế giống như đang đợi người.
Mông Thác chuyển tin hai lần qua Nhạc Phiên tới Ngọc Nương rồi Ngọc Nương lại kề tai nói nhỏ với Trường Đình, “Tám phần là bà ấy đang đợi tiểu Tần tướng quân trở về.
Lúc trước người của Thạch gia đã gửi thư tới, hẳn là thông báo cho A Thác tin gì đó.”
Tiểu Tần tướng quân đi Ký Châu ngoài gặp Thạch Mãnh thì việc chính vẫn là thăm dò tin của Lục Trường Anh!
Trường Đình đột nhiên ngẩn ra! Đến tột cùng thì anh trai nàng đã tỉnh lại chưa!?
Mông Thác báo cho nàng biết Tần Tương Ung ở kinh đô đã gửi thư tới.
Chân Định đại trưởng công chúa lại vẫn không nói gì với nàng về lá thư ấy, nàng hiểu đợi bà ấy nói về lá thứ kia thì hẳn trong lòng bà ấy đã có lựa chọn.
Liệu bà ấy sẽ bảo vệ Lục Phân, mặc dù phải trả giá lớn?!
Đoạn thời gian này hẳn bà ấy cũng không dễ dàng gì.
Càng gần Bình thành thì lòng Trường Đình càng bình tĩnh.
Nếu Chân Định đại trưởng công chúa không qua được một cửa kia thì đơn giản chỉ cần qua loa gả chồng cho nàng, hoặc quăng nàng vào miếu đường làm ni cô, hoặc gán cho nàng bệnh điên nào đó.
Chắc chắn bà ta sẽ không lấy mạng của nàng, mà chỉ cần còn mạng vậy vẫn còn đường đấu tranh.
Nàng còn có anh trai, Lục Trường Anh ở Thạch gia sẽ được an toàn.
Thạch Mãnh vẫn muốn giữ con át chủ bài này mà đảo ngược thế cờ, chờ Lục Trường Anh tỉnh lại nhất định sẽ tới cứu nàng.
Thậm chí Mông Thác và Thạch gia cũng sẽ không đứng nhìn nàng có kết cục bi thảm.
Vì thế nàng không sợ, trong lòng nàng nắm chắc hơn bất kỳ ai.
Có lẽ bọn họ phải dừng chân ở Lịch thành mấy ngày, mọi người đều chờ tiểu Tần tướng quân và quyết định của Chân Định đại trưởng công chúa.
Lịch thành ở chân núi, so với ở trên núi thì ấm hơn chút.
Dịch quán lúc này đã thay màn cửa sổ mỏng, mỗi ngày Trường Đình đều kéo màn cửa ra, cách giếng trời xa xa nàng có thể thấy Mông Thác gác chân lên bàn, cả người ngồi trước song cửa cực kỳ tự tại.
Ở Lịch thành tầm hai ngày thì tiểu Tần tướng quân phong trần mệt mỏi trở về.
Lúc ấy đúng là buổi chiều hôm, Chân Định đại trưởng công chúa không bắt Trường Đình né đi mà chỉ nhờ Ngọc Nương ôm tiểu Trường Ninh về phòng trước.
Bà còn ngầm đồng ý cho Mông Thác và Nhạc lão tam ở lại.
Tiểu Tần tướng quân không vòng vo mà đơn giản quỳ gối, lời ít mà ý nhiều nói thẳng: “Là Đại lang quân!”
Trường Đình rõ ràng thấy thần sắc trên mặt Chân Định đại trưởng công chúa thả lỏng!
“Người cũng tỉnh rồi!” Tiểu Tần tướng quân nói rất lớn tiếng, giống như sợ người khác không nghe thấy, “Lúc thuộc hạ chuẩn bị đi thì ngài ấy tỉnh! Thạch Nhị gia đích thân đến gọi thuộc hạ, khi tiến vào phòng chỉ thấy Đại lang quân nửa híp mắt dựa vào mép giường.
Vừa thấy thuộc hạ ngài ấy đã nâng cánh tay gọi… Tiểu Tần tướng quân… Còn nói ‘xin lỗi’”
Nam tử hán khóc là cảnh tượng gì?
Trường Đình hai mắt đẫm lệ nhìn tiểu Tần tướng quân duỗi tay lau mắt.
Tần tướng quân đi theo cha nàng chính là anh cả của hắn, cho nên hắn mới là tiểu Tần tướng quân!
Lục Trường Anh mới tỉnh lại đã nhớ rõ câu đầu tiên phải nói với tướng lĩnh đã liều chết bảo vệ Lục gia một tiếng “Xin lỗi”!
Trường Đình bưng đôi tay che miệng, nước mắt rơi xuống thành hàng.
Đây đúng là anh nàng, đúng là lời Lục Trường Anh nói ra!
Tiểu cô nương khóc nức nở, là vui quá mà kóc.
Mông Thác không biết trong lòng là cảm giác gì, chỉ có chân là không tự giác dịch về phía nàng.
Giữa bọn họ là cả đại đường, cho dù có dịch nữa thì cũng chỉ gần một chút, như muối bỏ biển.
“Vậy vì sao A Anh không theo ngươi về!?” Chân Định đại trưởng công chúa vội vàng hỏi, một lời đã trúng trọng tâm.
Trường Đình nấc một cái rõ kêu, mặt mũi bức thiết nhìn tiểu Tần tướng quân.
“Tiểu lang quân…” tiểu Tần tướng quân khó có lúc nghẹn ngào nói lắp, “Đại lang quân hiện tại không đi được!”
Hai nữ nhân lập tức run lên, tiểu Tần tướng quân vội vàng bổ sung, “Lang trung nói là bởi vì não bị ức chế, trong cơ thể lại không có sức, chỉ cần qua thời gian tĩnh dưỡng thì tám phần là có thể khỏe lại!”
Tám phần! Trường anh chỉ có tám phần cơ hội đi lại được bình thường!
Trong lúc nhất thời Trường Đình tay chân luống cuống, hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn Mông Thác ra hiệu cho nàng không cần nóng nảy.
“Lang trung đã nói tám phần thì hơn phân nửa chính là nắm chắc.” Mông Thác đột ngột lên tiếng, “Chúc mừng đại trưởng công chúa, đích trưởng tôn của ngài coi như có thể hoàn hảo không tổn hại gì mà trở về.”