...
Bạch Ngôn Hạo trở về chung cư trong quân khu sớm hơn hai ngày. Thẩm Ngải Yến cũng đi theo anh về thăm nơi anh làm việc và huấn luyện. Lần này trở về không giống với mấy lần trước, Thẩm Ngải Yến không cần nhìn sắc mặt của bất cứ ai kể cả Bạch Ngôn Hạo, đơn giản vì anh là vợ tương lai của anh, là bảo bối của anh.
Thẩm Ngải Yến lần này là nghiêm túc đến xem xét chỗ làm việc và công tác của Bạch Ngôn Hạo. Nhân tiện bổ xung đồ cá nhân, mấy vật dụng cần thiết cho anh.
Vừa vào đến bên trong, Thẩm Ngải Yến như cái máy dọn dẹp từ trong ra ngoài. Bạch Ngôn Hạo định phụ cô làm, lại bị cô ngăn ở bên ngoài cửa, "Bạch thiếu soái à, anh cứ đứng bên ngoài hóng gió đi, để em làm được rồi."
Nghe cô nói, Bạch Ngôn Hạo chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn cô tay chân liên tục lục soát hết mọi thứ trong căn phòng nhỏ của anh.
Thẩm Ngải Yến nhìn toàn bộ căn phòng, thấy một chiếc tủ nhỏ, bên trong có huân chương, quân hàm đặt theo cấp bậc, còn có các đồ vật giống như đồ lưu niệm chắc là của bạn bè trong quân đội tặng cho anh.
Nhìn đống huân chương cấp bậc trong khoảng thời gian nhập ngũ của Bạch Ngôn Hạo, Thẩm Ngải Yến lấy làm tự hào cùng cảm thán. Mặc dù là thiếu soái chỉ huy không quân, nhưng tính tình anh lại cương nghị, thẳng thắn, còn vô cùng khiêm tốn, đó cũng là vì sao huân chương của anh lại được cất kỹ càng trong tủ, không cho ai biết đến.
Đóng cái tủ nhỏ lại, Thẩm Ngải Yến thấy một cái gạch tàn thuốc, biết thói quen anh hay hút thuốc, nhưng anh hút thuốc rất nhiều, cô lo anh bệnh, nghĩ vậy liền vứt đi không thương xót.
"Này đừng vứt đi của anh, đó là thói quên của anh." Bạch Ngôn Hạo đau lòng nhặt lên, lại nghe Thẩm Ngải Yến nói: "Anh cai thuốc đi, sức khỏe quan trọng, không được cãi em."
"Anh không bỏ được." Bạch Ngôn Hạo ái ngại nói. Đó là thói quen của anh, trước kia anh ít đụng đến thuốc lá, nhưng từ khi xa cô, thói quen này của anh liền từng ngày hình thành, trừ thời gian huấn luyện, có khi phải dùng đến hai, ba bao thuốc lá, suy tư càng nhiều thì hút càng nhiều.
Thẩm Ngải Yến nghe anh nài nỉ, sắc mặt âm trầm nhìn anh, "Em nói bỏ là bỏ."
Bạch Ngôn Hạo còn muốn nói nhưng nhìn sắc mặt của vợ nhà mình, đành nuốt lại những câu nói trong đầu. Anh đứng ở cửa, thỉnh thoảng có vào anh chàng binh sĩ cấp dưới đi ngang qua, liền cất tiếng cúi đầu chào anh, nhìn vào bên trong nhà, bọn hắn lại cười tủm tỉm làm Bạch Ngôn Hạo một chút mặt mũi còn muốn mất sạch. Anh ít nhiều cũng là chỉ huy không quân, quản lý bao nhiêu người, vậy mà lại bị vợ quản chặt đến không phản bác được câu nào.
Haizz, chịu vậy. Ai bảo Ngải Yến là bảo bối của anh cơ chứ. Cũng chỉ có cô là ngoại lệ với anh mà thôi.
Đợi đến lúc Thẩm Ngải Yến dọn dẹp xong hết, Bạch Ngôn Hạo mới bước vào, thấy Thẩm Ngải Yến đang ôm cái gối mà bên trong để chiếc khăn tay năm đó cô tặng anh. Lúc này cô chuẩn bị vứt nó đi.
"Này, cái này không cho em bỏ đi." Bạch Ngôn Hạo cả kinh nhào tới cướp lại cái gối, ôm khư khư trong ngực.
"Có gì mà giữ, nó cũ quá rồi, gối lên đầu cũng không tốt. Hôm nay em nhất quyết phải đổi. Anh mau đưa em." Thẩm Ngải Yến vừa nói vừa lao tới hòng cướp lại cái gối kia.
"Không thể đưa." Bạch Ngôn Hạo vừa nói vừa né trái lại né phải, nhất quyết không để cô đoạt được cái gối.
Hai người tranh nhau một hồi, cái gối thuộc về Thẩm Ngải Yến, Bạch Ngôn Hạo đen mặt, nhưng lại sợ cô giận, nên anh cũng không đoạt lại, để cô tùy tiện làm gì thì làm, Thẩm Ngải Yến tranh đoạt thắng lợi, nhưng nghĩ đến bản tính của anh, đúng vậy Bạch Ngôn Hạo có thói quen sử dụng vật quen thân, chỉ cần còn dùng được, anh sẽ không bỏ. Cái gối cô cầm rõ ràng đã cũ, nhưng vỏ gối rất sạch, lại có mùi thơm dịu.
Cô định lột vỏ gối đi giặt, thấy anh như vậy nên cũng không nỡ vứt đi. Nào ngờ khi lột cái vỏ gối ra, bên trong rơi ra một chiếc khăn tay làm cô ngây ngốc.
Một tia kinh ngạc lẫn chua xót nháy mắt dâng lên trong mắt Thẩm Ngải Yến.
Đây là?
Một ký ức ảnh xẹt qua trong đầu Thẩm Ngải Yến. Năm đó khi Bạch Ngôn Hạo tốt nghiệp, chính tay cô đã thêu một chiếc khăn tay, sau đó đã tặng chiếc khăn tay này cho anh xem như quà mừng tốt nghiệp. Lúc đó anh cười nói, "Cái này anh sẽ xem như vật định tình Ngải Yến tặng cho anh, anh sẽ luôn giữ nó."
Không ngờ đến hôm nay chiếc khăn này một lần nữa lại xuất hiện trước mắt cô. Thẩm Ngải Yến cầm chiếc khăn trong tay, đứng đó ngẩn người không nhúc nhíc, Bạch Ngôn Hạo thấy cô đứng đó, không chút phản ứng, sợ cô bị gì rồi, vội vàng đi nhanh tới, lo lắng, "Ngải Yến, em bị sao vậy? Không khỏe đúng không?"
Bạch Ngôn Hạo vừa đi tới, lại bất giác bị Thẩm Ngải Yến quay người lại nhào vào lòng anh, đôi mắt to tròn đã ngập nước.
"Ngôn Hạo, em xin lỗi." Thẩm Ngải Yến nghẹn ngào.
"Xin lỗi, xin lỗi chuyện gì?" Bạch Ngôn Hạo thấy thân thể nhỏ nhắn trong ngực không ngừng run rẩy, vội vàng ôm chặt, "Có chuyện gì, sao lại khóc, có phải anh làm em buồn không?"
Thẩm Ngải Yến nhìn bộ dạng xoắn xuýt của Bạch Ngôn Hạo, cô vừa khóc lại vừa vui vì hạnh phúc, cô giơ chiếc khăn tay ra, run giọng nói: "Chiếc khăn này, anh vậy mà vẫn còn giữ nó?"
Bạch Ngôn Hạo nhìn chiếc khắn, liền biết vì sao cô xúc động, liền không do dự thừa nhận, "Phải, anh vẫn luôn mang theo nó, để trong gối suốt mười năm xa em." Anh vừa nói vừa gắt gao ôm người vào lòng, tiếp tục nói: "Trong thời gian anh nhập ngũ mười năm qua, anh rất nhớ em, nhưng lại không thể đi gặp em, chỉ có thể nhìn vật nhớ người. Có nó, anh xem như là em ở bên cạnh, để vơi bớt nỗi nhớ em da diết. Ngải Yến, anh xin lỗi."
"Vậy nên anh không muốn em đổi cái gối, vì nó là nơi để cất giấu khăn tay kỷ niệm sao?" Cô hai mắt ướt át nhìn anh, hỏi.
"Ừm." Bạch Ngôn Hạo gật đầu, nhẹ giọng nói: "Lúc vào quân đội, anh chỉ có thể để trong gối, sợ người khác phát hiện, trong quân đội cực nghiêm khắc, thời gian huấn luyện, tư tình dù không bị cấm, nhưng phải đặt qua một bên."
"Anh đúng là đồ ngốc mà." Thẩm Ngải Yến lau nước mắt, nhưng trong lòng lại ấm áp hạnh phúc lạ thường. Cô sớm đã quên cái khăn này, nhưng Bạch Ngôn Hạo lại khác, mỗi thứ của cô tặng, anh đều trân trọng, giữ rất kỹ, có lẽ bởi vì thói quen của anh, nhưng nhiều hơn chính là phần tình cảm anh dành cho cô luôn luôn lớn nhất...
Thẩm Ngải Yến ở chung cư trong quân khu của Bạch Ngôn Hạo tận một ngày, đến tối thì căn phòng quả nhiên đặc sắc hơn. Không còn cô tịch đơn xơ như trước nữa...
Thật hoàn hảo...
Buổi tối hôm đó, Bạch Ngôn Hạo đưa Thẩm Ngải Yến về, đến khi đứng ở cổng lớn, dưới tàng cây, anh tiễn cô vào nhà, cô vẫn không quên dặn dò anh: "Nhớ kỹ lời em nói, không được bỏ bữa, ít hút thuốc lại, mấy đồ ăn nhanh cũng không được ăn nhiều..." Thẩm Ngải Yến thao thao không ngừng nói.
"Biết rồi. Thẩm tổng từ bao giờ lại nói nhiều như vậy." Bạch Ngôn Hạo cười nói, dứt lời liền hôn một cái chặn miệng cô lại, tránh cho cô nói nhiều.
Thẩm Ngải Yến cuối cùng chỉ có thể im, hai người đứng dưới tàng cây, ôm hôn nhau thật lâu mới quyến luyến rời ra...
Bóng đêm phảng phất sự yên bình bao phủ lấy họ...