“Gì vậy?” một giọng nói lạnh toát phát lên khiến Như rùng mình
Là Kỳ, với một nét mặt thật xa cách
4 năm trước và 4 năm sau sao mà khác quá! Đây có thật là Tử Kỳ cô quen không thế?
Kỳ không ngẩn đầu lên nhìn nên không biết, trước mặt mình còn có một cô gái đang trực trào muốn khóc
Huy thở dài, bất lực đưa tay ra giựt lấy xấp giấy của Kỳ: “Xem ai đang đứng trước mặt cậu kìa”
Mãi đến tận lúc này Kỳ mới vô tình nhìn thấy đôi giày là lạ
Ngẩng mặt lên càng khiến anh bất ngờ
Cô gái năm nào bảo anh đợi, giờ đây đã quay về
Cô gái năm nào bảo anh chờ, giờ đây đang đứng trước mặt
Cô gái nằm nào bảo anh hứa, giờ đây… đã lặng lẽ rơi nước mắt
Như vội quẹt đi vệt nước trên mặt: “Xin, xin lỗi!! Làm, làm phiền ngài rồi!”
Và rồi, cô chạy đi trong cơn hoảng loạn, trong đầu không tài nào yên tĩnh nổi, những câu hỏi cứ không ngừng hiện lên
Kỳ ngẩng người ra, không tin vào mắt mình
Là Như sao? Là ánh mặt trời của đời anh sao? Là thật sao?
“Cô gái đó… là Kiều Nguyệt Như đúng không?” Kỳ hỏi Huy
“Chứ còn ai vào đây nữa! Cậu đấy! Làm người ta khóc rồi kìa! Mau chạy theo người ta đi!!”
“Như-”
“Không có nhưng nhị gì hết!! Mau chạy-”
“Bạch tổng!! Hệ thống xảy ra lỗi rồi!!” Minh hớt hải chạy vào
Theo sau đó lại có thêm vài ba người cũng gấp gáp nói
“Bạch tổng!! Xin ngài hãy xem về tập tin này!! Có vẻ như-
“Bạch tổng!! Bên phía…”
Những âm thanh hỗn độn cứ chen chút nhau đi qua tai, xuyên ngang qua bộ não đang rối mù lên của Kỳ, hòa vào nghe thật quá mức chói tai
Kỳ bị xoay vòng trong tiếng của những lời nói gấp gáp, mắt bắt đầu mờ dần
Và rồi trong một khắc, não bộ đã gửi đi một tín hiệu: Quá tải, ngừng hoạt động
Kỳ ngã xuống trước mặt biết bao nhiêu người khiến ai ai cũng giật mình
Huy đứng bên cạnh đỡ vội Kỳ dậy, lập tức bảo mọi người tránh đường, đưa Kỳ vào phòng y tế
Như đứng trên sân thượng hóng gió để làm dịu tâm trí chợt thấy Huy hớt hải chạy ra, còn bế theo cả một chàng trai đã được đắp lên một lớp áo khoác
Nheo mắt nhìn kĩ, Như mới chợt nhận ra ấy là Tử Kỳ, liền vội vàng chạy xuống, trong lòng không khỏi lo lắng
…
Huy khám cho Kỳ, sau đó lại bắt đầu truyền nước biển
“Cứ sống thế này chi bằng cậu cứ nhắm mắt buông tay có khi lại đớ mệt hơn” Huy lẩm bẩm nói nhỏ khi kéo mền đắp lên thân hình gầy gò
“Anh Huy!!!” giong nói gấp gáp vang lên, dáng hình cô gái nhỏ bé đã xuất hiện trước cửa
“Ơ Như à! À…” Huy gãi gãi mặt không biết nên giải thích thế nào
“Dạo, dạo gần đây công việc áp lực quá nên…”
Như tiến lại gần giường bệnh, cẩn thận nhìn từng chút một
4 năm, trong khi cô thì ngày càng trở nên xinh đẹp, bước vào thời kì tuổi xuân đáng nhớ nhất thì Kỳ lại trải qua không biết bao nhiều là mỏi mệt
Như gục đầu xuống giường, cố kìm lại tiếng nấc
Huy chẳng biết phải làm thế nào, đành để Như ở lại với Kỳ: “…Được rồi, nếu đã có Như ở đây thì anh quay về buổi họp nhé! Em ở lại đây với Kỳ nha”
Nói rồi Huy nhẹ nhàng bước ra ngoài, âm thầm đóng cửa lại
…
Như chẳng biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết rằng khóc đến mệt quá mà thiếp ngay trên giường, đến khi tỉnh dậy trời đã chuyển dần sang hoàng hôn
Kỳ vẫn im lìm không có dấu hiệu tỉnh dậy khiến cô cười buồn, gương mặt nặng trĩu
Nhưng rồi đột nhiên nhịp thở của Kỳ tăng nhanh chóng, khuôn mặt nhăn lại
Như lo lắng gọi tên anh liên hồi: “Tử Kỳ! Tử Kỳ! Tử Kỳ!!!”
Cô vươn tay lên định kiểm tra nhiệt độ của anh thì bỗng bị Kỳ nhanh chóng chợp lấy tay khiến cô đau điếng: “Oái!!!”
Kỳ mở mắt, nhìn sang người mình vừa chộp tay, gấp gáp thở
“Xin, xin lỗi, tôi tưởng cô là kẻ thù” giật mình, anh vội buông tay ra
Kỳ cúi mặt xuống, cố giữ cho hơi thở chậm lại
“Tử, Tử Kỳ, anh, anh ổn chứ…?”