Thư Từ Xuân Oanh

Chương 22: Nhân Nhân


Màn đêm buông xuống nhà ga có vẻ hơi lạnh, phòng soát vé cũng không có ai, Lâm Tống Tiện hỏi hai vé đi Đài Hạ, chỉ có ghế cứng, đi mất gần sáu tiếng, năm giờ hơn buổi sáng đến nơi.
Thời gian khởi hành còn khoảng hai mươi phút, hai người đi đến khu kiểm tra an ninh, mua đồ ăn khô, nước trong siêu thị, rồi ngồi trên chiếc ghế màu xanh ở khu vực chờ soát vé.
Đồng hồ treo trên bức tường đối diện chỉ mười một giờ.
Tống Oanh nhớ đến mảnh giấy cô dán trên cửa phòng ngủ của mình, không hiểu sao có chút chột dạ.
Đương nhiên, cô không dám trực tiếp nói với Phan Nhã và Tống Chí Lâm, cô chỉ có thể lựa chọn cách tiền trảm hậu tấu (*), Tống Oanh viết một mẩu giấy nhắn dán lên nơi dễ thấy nhất trước cửa phòng của cô.
(*) Tiền trảm hậu tấu: có nghĩa là chém trước tâu sau, thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
"Ba mẹ, con đi chơi với bạn cùng lớp, hai ngày nữa con trở về, đừng lo lắng cho con - Nhân Nhân."
Cô đặc biệt đợi hai người họ ngủ rồi mới đi ra. Lúc đến cô sẽ gọi điện cho họ để giải thích, chắc là sẽ không sao.
Cô lo lắng nghĩ, bất giác cả khuôn mặt nhíu lại.
"Khát không?" Bên cạnh anh đột nhiên duỗi ra một bàn tay, Lâm Tống Tiện đưa cho cô một hộp sữa có ống hút "Có muốn uống chút gì không."
Tống Oanh cúi đầu nhận lấy "Không khát nước lắm."
Cô thấp giọng nói, nhưng vẫn cho ống hút vào miệng nhấp một ngụm.
"Buồn ngủ không? Lát nữa có thể ngủ trên tàu." Lâm Tống Tiện ngả người ra sau, chắp tay sau đầu, duỗi chân.
"Bây giờ không sao cả. Tôi vẫn thường học bài muộn đến giờ này." Nói đến đây, Tống Oanh lập tức nhớ ra "Cậu đã hoàn thành bài tập hè chưa? Tôi thấy cậu chơi game mỗi ngày."
"......" Lâm Tống Tiện quay lại nhìn cô.
"Tống Oanh, vào ngày sinh nhật của tôi, đừng nói những thứ làm mất hứng như vậy."
"....." Tống Oanh thu lại ánh mắt, lầm bầm điều gì đó. Lâm Tống Tiện không nghe rõ, đã thấy cô ngừng nói.
Sau một lúc, Tống Oanh nhìn thời gian đứng dậy.
"Tôi đi mua vài thứ."
"Sắp soát vé rồi, đừng chạy quá xa." Anh thúc giục, Tống Oanh gật đầu "Tôi biết rồi."
Cô chạy đến cửa hàng tiện lợi nhỏ trong ga xe lửa, Lâm Tống Tiện nhìn theo bóng lưng cô. Mơ hồ nghĩ đến lời cô vừa thì thầm.
Hình như là: "Cậu thực sự coi sinh nhật của mình là của ngôi sao lớn chắc."
Anh mỉm cười lắc đầu.
Sau khi thông báo kiểm tra vé tàu vang lên, đám đông bắt đầu tập trung ở lối vào thưa thớt, xếp hàng dài, màn hình điện tử phía trước cuộn các số tàu, các ký tự màu đỏ tươi ở phía sau đang kiểm soát vé.
Lâm Tống Tiện đứng cuối hàng, gần đến lượt, Tống Oanh cuối cùng chạy từ phía sau, thở hổn hển, tay chống nạnh hỏi.
"Soát vé rồi à?"
"Ừ." Lâm Tống Tiện nhìn cô đánh giá "Cậu đến chậm một bước rồi, chúng ta xách đồ về nhà thôi."
"......."
Vài phút trước khi tàu chạy, hai người đi đến khu soát vé thuận lợi lên tàu, tìm chỗ ngồi của mình. Không có ai ở phía đối diện của hàng ghế cạnh cửa sổ chỗ họ, đêm khuya toa xe cũng vắng vẻ, ánh đèn vàng mờ ảo lạnh lẽo đung đưa.
Đài Hạ là một thị trấn nhỏ ven biển, không mấy nổi tiếng, ít ai quan tâm đi đến chuyến tàu ở một nơi nhỏ bé này.
Chỉ có Lâm Tống Tiện, cái người đầu óc quái dị, đột nhiên muốn đi ngắm biển vào lúc nửa đêm.
Sau một hồi ồn ào trên xe, mọi người đã yên vị thu xếp hành lý, đoàn tàu bắt đầu lắc lư chạy về phía xa.
11 giờ 30 phút, còn nửa tiếng nữa mới hết ngày hôm nay.
Tống Oanh mở chiếc túi cô đã giữ chặt suốt từ lúc vào, cẩn thận lấy ra một chiếc bánh nhỏ đóng hộp đặt trên bàn trước mặt, cùng một ngọn nến xoắn ốc nhỏ màu xanh nhạt.
"Cái này, miễn cưỡng coi là bánh sinh nhật cho cậu." Tống Oanh nói với anh, mở hộp, cắm cây nến duy nhất vào, dùng bật lửa đốt lên, đôi mắt cô được chiếu sáng bởi ngọn nến rực rỡ, ánh mắt rơi trên mặt anh.
"Lâm Tống Tiện nhanh lên thực hiện một điều ước đi." Người trước mặt cô ánh mắt đầy nghiêm túc, có lẽ vì biểu cảm hoặc giọng nói của cô khi nói, khiến cho Lâm Tống Tiện cảm thấy nhẹ nhàng không giải thích được.
Anh trầm mặc nhìn cô hồi lâu, đột nhiên cười khẽ, giơ tay hướng về phía trán Tống Oanh búng một cái.
"Tôi không còn trẻ con nữa, ước với nguyện cái gì." Anh nói, cúi xuống thổi tắt ngọn nến uể oải nói tiếp "Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu cắt bánh."
"....."
Chiếc bánh này cuối cùng cũng trở thành đồ ăn khuya của hai người. Khi ăn xong, cơn buồn ngủ của Tống Oanh gần như ập đến. Xe lắc lư, dễ dàng bị thôi miên. Tống Oanh trùm áo khoác, dựa vào ghế, mí mắt bắt đầu nặng hơn.
Lâm Tống Tiện đang nhìn vào điện thoại di động của mình. Tín hiệu tàu cứ lên lên xuống xuống, anh bị kẹt ở trò chơi. Anh thoát ra về lại giao diện chính. Khi xem tin tức trên mạng, nghĩ ra gì đó liền hỏi người bên cạnh.
"Cậu thích củ cải trắng à?" Tên trong game của cô đặt như vậy.
"Ừm rất thích." Tống Oanh ánh mắt mơ màng, nhìn về phía trước, bởi vì buồn ngủ, ngữ khí có chút yếu ớt, kết thúc nhẹ nhàng.
"Củ cải trắng ăn rất ngon." "Bà tôi thường trồng vài hàng bắp cải cạnh nhà, khi xào lên cũng đều ngon."
"Ồ." Lâm Tống Tiện gật đầu đáp lại, gõ ngón tay lên màn hình. "Vậy còn cái này, Nhân?"
Anh đưa điện thoại di động của mình ra trước mặt Tống Oanh, ID Tiểu Nhân thích ăn củ cải trắng rất dễ thấy, Tống Oanh di chuyển, che chiếc áo khoác sắp rơi xuống.
"Ừm, tôi tên vốn là Tống Nhân, lúc đi nhập hộ tịch không để ý làm sai. Bố mẹ tôi luôn cảm thấy chữ Oanh này sáng quá, nên vẫn gọi nhũ danh của tôi là Nhân Nhân."
Cô đưa tay ra, trên không trung khoa trương viết vài nét, viết ra một chữ Nhân.
"Là Nhân này." (*)
(*) Giải thích một chút về tên của Tống Oanh
Tống Oanh (宋鶯) từ "鶯" này trong tiếng Trung có nghĩa là Oanh phát âm là "yīng", chữ Oanh là oanh trong chim Oanh.
Còn ID trong game là Tiểu Nhân (小茵) từ "茵" này trong tiếng Trung có nghĩa là Nhân phát âm là "yīn" nghĩa là tấm đệm, tấm thảm.
2 từ này phát âm gần giống nhau. Đó giờ mình cứ edit nhầm, tưởng bố mẹ gọi Tống Oanh là Oanh Oanh, thật ra là Nhân Nhân nhé các bạn, khổ ghê ấy khi nào rảnh mình sẽ fix lại tên nhé😞😞😞 Có gì không đúng mọi người cùng góp ý nhé.
Lâm Tống Tiện ánh mắt bình tĩnh, suy nghĩ một chút nói "Rất hợp với cậu."
Tống Oanh không nói lời nào, suy nghĩ một lúc phản ứng "Cậu đang nói tôi sao?"
"Tôi đang khen cậu." Lâm Tống Tiện không nhịn được cười, tăng thêm ngữ khí "Ngủ đi, Nhân Nhân."
Ánh đèn vàng buông xuống trên lông mày anh, nụ cười sáng rực, đôi mắt đen trong trẻo nhìn cô chằm chằm, hai chữ quen thuộc này từ trong miệng anh phát ra, có chút không đứng đắn trêu chọc, nhưng vẫn khiến cô trái tim cô lệch nhịp.
Tống Oanh vội vàng nhắm mắt lại "Tôi ngủ đây, cậu cũng nên ngủ sớm đi."
"Ừ." Anh uể oải đáp, xung quanh cũng yên tĩnh lại, một lúc sau, Tống Oanh lặng lẽ mở một con mắt.
Anh vẫn ngồi đó với chiếc điện thoại trong tay, vẻ mặt tỉnh táo không hề buồn ngủ, Tống Oanh chỉ nhìn hai giây, nhưng Lâm Tống Tiện đã tinh ý nhận ra quay lại nhìn cô.
"Còn chưa ngủ?"
"Lập tức ngủ đây!" Cô vội vàng nhắm mắt lại, có chút chột dạ, giống như đứa trẻ bị bố mẹ bắt lén không chịu ngủ.
Một lúc sau, khi Lâm Tống Tiện nghĩ rằng cô đã ngủ rồi, một giọng nói nhỏ đột nhiên vang lên gần tai, nhu hoà mềm mại, có chút không chân thực.
"Lâm Tống Tiện, sinh nhật vui vẻ."
Động tác trên tay của anh dừng lại, nhìn cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trong đêm đen dày đặc, đoàn tàu di chuyển suốt đêm, những người xung quanh đang ngủ say, chỉ nghe thấy tiếng tàu kêu ầm ầm.
Lâm Tống Tiện cuối cùng cất điện thoại đi nhắm mắt lại.
Tống Oanh đang ngủ bên cạnh anh, đầu cô vô thức nghiêng sang một bên, nghiêng về phía anh.
Một nửa khuôn mặt của cô được giấu trong áo khoác, lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ làn da trắng nõn sạch sẽ, hơi thở nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh tú.
Lâm Tống Tiện nhìn chiếc áo khoác mỏng của cô, mở túi lấy ra chiếc áo khoác dày duy nhất trong đó, cẩn thận đắp lên.
Anh hoàn thành tất cả những điều này, liền nhắm mắt dựa lưng vào ghế.
Màn đêm yên tĩnh, hai người ngồi cạnh nhau, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Khi Lâm Tống Tiện thức dậy, bầu trời trong xanh mơ hồ, tàu chạy chậm lại, Tống Oanh dụi mắt nhận ra rằng cô được đắp bằng hai chiếc áo khoác.
"Đến rồi, chuẩn bị xuống xe thôi." Lâm Tống Tiện nhắc nhở, Tống Oanh ngồi thẳng người, đưa cho anh chiếc áo khoác bên trên, Lâm Tống Tiện cầm lấy rất tự nhiên.
"Mấy giờ rồi?" Cô có chút chưa tỉnh ngủ, Lâm Tống Tiện sắp xếp ba lô.
"Năm giờ rưỡi, tàu đến đúng giờ." Anh ngáp dài nói.
Sáng sớm trời hơi se lạnh, vừa rời ga, một làn sương mù bao phủ khắp thị trấn nhỏ, đường phố vắng tanh, ngay trước cửa ga lác đác vài người đi đường.
Hai người đứng trên bậc thềm, Lâm Tống Tiện đem chiếc áo khoác trong tay mặc vào, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm khách sạn gần đó.
"Tìm chỗ ngủ trước đã, trưa dậy đi thuyền ra đảo."
Biển Đài Hạ nằm trên một hòn đảo xa xôi. Cảnh hoàng hôn với bình minh đều nổi tiếng từ lâu nhưng còn tùy vào khí hậu ở đây thay đổi liên tục. Để ngắm bình minh và hoàng hôn, cần phải đến vào ngày có thời tiết đẹp.
Tống Oanh nhìn chân trời một màu đỏ nhạt lộ ra đằng xa, thầm nghĩ hôm nay chắc hẳn là ngày đẹp trời.
Cả hai tìm được một khách sạn cách ga tàu vài trăm mét.
Ngành du lịch ở đây chưa phát triển lắm, phòng ở rất đơn giản, chỉ là phòng tiêu chuẩn, Lâm Tống Tiện rõ ràng không thích, thuê hai phòng, vặn nắm cửa bước vào.
Trước khi đóng cửa không quên hỏi Tống Oanh bên cạnh.
"1 giờ trưa tập hợp, đừng có ngủ quên."
"......"
Tống Oanh ngủ trên tàu cả đêm cũng không thấy buồn ngủ lắm, tắm rửa xong rồi mới nằm lên giường.
Vẫn còn sớm, Phan Nhã và chồng vẫn chưa dậy, Tống Oanh ôm gối ngủ một giấc cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Giọng nói của Phan Nhã và Tống Chí Lâm vang lên. Chắc hẳn là hai người đã nhìn thấy lời nhắn của cô. Hai người ở đầu bên kia rất ngạc nhiên chất vấn, Tống Oanh ngay lập tức tỉnh táo, vắt óc giải thích cho họ.
"...Là bạn học lần trước. Đúng vậy, cậu ấy tâm trạng không tốt nên đột nhiên muốn con cùng ra ngoài chơi với cậu ấy. Ở Đài Hạ ạ... Ngày mai con về."
Tống Oanh trấn an hồi lâu, hai người cũng miễn cưỡng yên lòng dặn dò cô cẩn thận. Sau khi cúp điện thoại, Tống Oanh như trút được gánh nặng trong lòng, vừa tắt máy, lại vùi mặt vào chăn.
Buổi trưa đồng hồ báo thức vang lên, cô đúng giờ xuất hiện, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lâm Tống Tiện cũng từ phía bên kia đi ra, tuy nhiên so với tinh thần phấn chấn của Tống Oanh, anh rõ ràng vẫn còn buồn ngủ, tóc tai rối bời xoã tung trên vầng trán.
Có chút ngơ ngác, lại có chút dễ thương.
Anh hoàn toàn không để ý đến điều đó, cùng Tống Oanh nói chuyện, đi về hướng thang máy. Anh không nhận rõ lý do tại sao Tống Oanh cứ nhìn mình nín cười suốt, thẳng cho đến khi thấy mình trong gương thang máy.
Lâm Tống Tiện ở đối diện với cửa thang máy, giơ tay hờ hững vuốt tóc, cáu kỉnh nhìn Tống Oanh.
"Cậu cười cái gì."
"Tôi không cười." Cô vội vàng nín nụ cười, mở mắt ra nói dối.
"Cậu nhất định đang ghen tị với tôi." Lâm Tống Tiện bất động nhìn cô, đột nhiên nói, Tống Oanh có chút mờ mịt.
"?"
"Ghen tị với dung mạo đẹp đẽ của tôi." Anh nói cực kỳ chắc chắn.
"Cho nên cậu mới cố tình không nhắc nhở tôi."
"Cậu không còn trong sáng đơn thuần nữa rồi, Nhân Nhân."
"......"
_Hết chương 22_
Editor: Vitamino
Thế là cũng đi hết được 1/3 chặng đường rồi đấy các bạn ạ, gần 2 tháng rưỡi chẳng biết là edit nhanh hay chậm nhưng vẫn tự thấy mình chăm ghê ấy🥰🥰🥰