Ở cách rất xa về phía đông của đại lục Mạc La có một ngọn núi, ngọn núi này rất là cổ quái, cũng không phải uốn lượn như rông, mà thành một hình tròn xoay quanh ở một chỗ.
Ở bên trong dãy núi hình tròn này là một vùng đất bằng phẳng khổng lồ.
Bên trong bình nguyên này khắp nơi đều có nhà cửa, trong đêm tối hiện ra rất rõ ràng. Chỉ là giờ phút này, có một luồng khí tức bi ai ở bên trong vùng đất này tràn ra, dường như nước mưa cũng không át đi được nỗi bi ai này, ngay cả sấm sét trên bầu trời lóe lên cũng không làm cho nỗi bi ai này tiêu tán đi chút nào.
Trong dãy núi bên ngoài vùng đất này có tám cây cột đá lớn cao mười trượng phân ra nằm ở tám hướng. Khoảng cách giữa các cây cột đó có chút không giống nhau, như sinh ta từ ngọn núi này, nghiêng về phía chân trời.
Cách đó khoảng vạn trượng về bên dưới, tám cây cột đá này nối liền với một đạo quán khổng lồ. Từ xa nhìn lại, dường như đạo quán này là do tám cây cột đá này chống đỡ, treo giữa không trung. Đạo quá này ngoài sự to lớn, còn lại là rất tầm thường, tràn ngập một vẻ cổ kính. Nhưng trong vể cổ kính này lại ẩn chứa một sự uy nghiêm bao trùm mặt đất.
Giờ phút này, dưới cơn mưa ào ạt, từng trận tiếng chuông từ bên trong dãy núi hình trong này bắt đầu vang vọng. Tiếng chuông trang nghiêm lên một khắc, phá tan cơn mưa, át đi tiếng sấm, nhưng khiến cho khí tức bi ai bên trong vùng đất bên dưới càng đậm, thậm chí mơ hồ còn truyền ra tiếng khóc.
Bên trong vùng đất kia, từ bên trong những căn nhà xuất hiện vô số tu sĩ, nam nữ già trẻ, mặc đạo bào, không để ý tới nước mưa rơi xuống người, làm ướt đầu, không hề thi triển bất cứ một thần thông gì, mang theo vẻ bi ai yên lặng nhìn đạo quán ở phía trên vạn trượng. Mặc cho nước mưa rơi xuống ướt mặt, những giọt lệ từ khóe mắt theo khuôn mặt chảy xuống. Bên trong đạo quán phía trên kia, có một lão giả mặc đạo bào đang khoanh chân ngồi. Lão già này gương mặt hiền hòa, chỉ là giờ phút này sắc mặt hán tái nhợt không còn chút huyết sắc, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, thần sắc bình tĩnh.
Ở phía trước hắn có bốn người đang quỳ, bốn người này gồm ba nam và một nữ, ngoài một nào và một nữ là trung niên, hai người còn lại đều là hai lão già. Bọn họ quỳ ở nơi đó, thần sắc lộ ra vẻ bi ai, nhưng vẻ cung kính trong mắt cũng không hề ít. Nhất là nữ tử kia, người này tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, ẩn chứa một vẻ cương nghị, chỉ là giờ phút này nâng cắn môi dưới, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi trên mặt đất, làm cho mặt đất ướt nhẹp.
Vi sư gặp phải đại hạn, các ngươi cũng không nên quá đau buồn… Những người tu đạo chúng ta, cuối cùng cũng có ngày này… Sau khi vi sư đi rồi, Quy Nguyên Trông sẽ đặt lên vai bốn người các ngươi… Một lão già ánh mắt lỗ ra vẻ hiền từ, mang theo vẻ không đành lòng, chậm rãi nói:
Sự tôn!
Nữ tử kia nước mắt càng nhiều, nhìn bậc trưởng già trước mặt, rất nhiều ký ức hiện lên trong đầu. Ba người còn lại, thần sắc lộ rõ vẻ bi ai.
Đáng tiếc lão phu thủy chung vẫn không bước được vào Toái Niết, nếu không chuyến đi tới Linh Nguyên Tông ở tầng thứ tám lần trước cũng không bị người ta hút đi toàn bộ tuổi thọ, rơi vào kết cục như thế này.
Lão giả lắc đầu, thần sắc lộ rõ vẻ không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn là vẻ bất đắc dĩ.
Sư tôn, Tử Đạo Tông kia ở trên đại lục Mạc La của ta bố trí trận pháp, tại sao sau khi không trở về, Chủ Tông lại muốn trút giận lên đầu Quy Nguyên Tông ta.
Một nam tử trung niên trong bốn người nắm chặt tay, trầm giọng nói.
Lão già mặc đạo bào trầm mặc, sắc mặt càng ngày càng tát nhợt, còn có một luồng tử khí lượn lờ quanh người. Hắn chậm rãi nói:
Chủ Tông làm như vậy nhất định là có thâm ý, các ngươi không nên suy nghĩ nghiều… Nếu không cam lòng, trăm năm sau khi tất cả phân tông dưới Chủ Tông so tài, làm cho Quy Nguyên Tông ta thoát khỏi vị trí tận cùng suốt mấy ngàn năm qua, thì vi sư cũng có thể ngậm cười nơi chín suối.
Bốn người trầm mặc. trong vẻ bi thương lộ ra một sự đau khổ. Cuộc so tài của những phân tông ngàn năm mới có một lần, là một sự kiện trọng đại của Vân Hải Tinh Vực. Quy Nguyên Tông bọn họ lần nào cũng kết thúc ở vị trí cuối cùng, vĩnh viễn không thể đạt được vị trí cao hơn.
Lão giả mặc đạo bào kia giờ phú này tử khí trên người càng đậm. Hắn hít sâu thở ra một hơi, nhìn những giọt mưa bên ngoài đạo quán, giơ tay phải còn da bọc xương lên. Cánh tay này trong mấy tháng nay đã thay đổi đến mức này, nhìn vào dường như toàn bộ máu ở bên trong đã bị hút đi một nửa, giống như bộ xương khô.
Nhìn thấy cánh tay của lão già này, trong bốn người đang quỳ, nước mắt của nữ tử kia lại càng nhiều. Ba người còn lại hung hăng nắm chặt tay, dường như muốn cắn vỡ cả răng.
Lão già mặc đạo bào không hề nhìn tay phải của mình, mà vung lên hư không, lập tức ở phía trước có một cái khe trữ vật xuất hiện. Cái khe trữ vật này màu tím đỏ, vừa mới xuất hiện, ngay lập tức truyền ra một luồng khí tức đáng sợ. Ngay sau đó, một con rắn lớn toàn thân đen nhánh từ bên trong chậm rãi thò đầu ra. Con rắn này dài chừng mấy trượng, ngay khi xuất hiện trong đạo quán, lập tức có một luồng uy áp tràn ngập.
Chỉ là thần sắc của con rắn có chút uể oải, từ bên trong cái khe thò đầu ra, vờn quanh bên người lão già mặc đạo bào, hai mắt cũng có vẻ bi ai không đành lòng, thân mình khẽ cọ vào người lão già.
Sau khi lão phu chết, con rắn Ngũ Giai Tử Mục này chính là con thú trấn tông của Quy Nguyên Tông ta, các ngươi… phải đối đãi tốt với nó… Sắc mặt lão già lúc này không còn tái nhợt mà có một vẻ hồng hào khác thường, tinh thần cũng có một chút phấn chấn hơn. Chỉ là sự hưng phần này giống như hồi quang phản chiếu đại hạn đã tới gần.
Hiện giờ… để vi sư sử dụng một chút sức lực cuối cùng, thi triển Thạch Linh, vì Quy Nguyên Tông ta mà tuyển ra một Bạn Linh Tử… Nhớ lại năm đó, vi sư được tổ sư các ngươi lựa chọn… Lúc đó, ta chỉ là một thiếu niên thôn dã.
Lão già trên mặt lộ vẻ hồi tưởng mỉm cười, hai tay bấm quyết, yên lặng nhắm hai mắt lại.
Bốn người ở phía trước bi thương nhìn lão già. Bọn họ biết, lịch đại chưởng môn của Quy Nguyên Tông, nếu không chết ở nơi đất khách quê người, đến lúc quy tiên, khi tính mạng đã tới giây phút cuối cùng, đều thiêu đốt hết thảy, thi triển ra Trạch Linh của Quy Nguyên Tông, tuyển ra trên đại lục Mạc La này một người trợ giúp cho Quy Nguyên Tông trong tương lai mấy trăm ngàn năm tới.
Thần thông này cực kỳ huyền diệu, không ai có thể nói rõ ràng bản chất nguyên lý, cho dù là lão già mặc đạo bào cũng không thể nói rõ, chỉ biết Trạch Linh này đã được lưu truyền từ rất lâu. Thần thông này cũng không phải là lần nào cũng thành công, trên thực tế vô số năm qua, các đời chưởng môn của Quy Nguyên Tông trước khi chết thi triển thuật này cũng chỉ có hai lần… Còn lại, toàn bộ đều thất bại, cho thấy trên đại lục Mạc La không có người đủ điều kiện phù hợp. Một chút sức lực cuối cùng trong cơ thể lão già mặc đạo bào cùng với nguyên thần bị thiêu đốt, thân thể của hắn lúc này đã bùng lên ngọn lửa màu xanh, dần dần biến mất ở trước mặt bốn đệ tử của hắn. Trong quá trình này, sự sáng suốt từ trước tới nay thần thức của hắn chưa từng có dường như đã chạm tới một loại quy tắc huyền diệu. Dười quy tắc này, thần thức của hắn tràn ngập toàn bộ đại lục Mạc La, tìm kiếm Bạn Linh Tử.
Tìm hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng cũng không tìm được bất kỳ một dấu hiệu nào của Bạn Linh Tử. Than nhẹ một tiếng, lão già mặc đạo bào hiểu rõ, Trạch Linh đã không thành công. Giờ phút này thân thể hắc bên trong đạo quán, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu xanh, đã mờ đi chỉ còn lại cái đầu, mắt thấy sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.
Nhưng lúc này trong nháy mắt, thần thức sáng suốt của hắn đột nhiên ở bên trong một khu rừng phía Bắc đại lục Mạc La phát hiện ra một đạo hào quang giữa đêm tối. Sở dĩ hắn chú ý tới khu rừng này bởi vì nơi đây chính là chỗ Truyền Tống Trận thông đến Liên minh Tinh Vực.
Hắn nhìn thấy rõ ràng bên trong rừng cây, Truyền Tống Trận kia phát ra hào quang, cùng lúc đó, bên trong hào quang có một thân ảnh màu trắng chậm rãi xuất hiện. Giữa đêm đen một đầu tóc trắng phất phơ, như thể những giọt nước mưa giữa trời đất cũng bắt đầu run rẩy, lại thêm lôi đình ầm ầm lóe sáng cũng như sợ hãi người này mà tiêu tan.
Người này… hắn… Thần thức của lão già mặc đạo bào bỗng dậy sóng kịch liệt. Sự sáng suốt chưa bao giờ có của thần thức hắn ngay khi nhìn đến thanh niên áo trắng này, đột nhiên hắn có một phán đoán đáng sợ. Người này không phải là Vân Hải tu sĩ!
Đúng lúc này, thanh niên áo trắng kia ngẩng đầu, lạnh lung nhìn lướt qua bầu trời. Một cái liếc mắt này, lôi đình chợt nổi lên, ầm ầm lui về phía sau. lão giả mặc đạo bào tâm thần chấn động, ánh mắt của người thanh niên áo trắng dĩ nhiên đã làm cho hắn tâm thần chấn động. Nhất là giờ phút này hắn đang thi triển Trạch Linh, dung hợp với một thiên địa quy tắc huyền diệu nào đó, dường như thấy được vô số oan hồn vờn quanh bốn phía thanh niên áo trắng này. Nhưng oan hồn này số lượng rất nhiều, chi chít rậm rạp kinh thiên động địa, cũng oán hận nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng kia, nhưng không có đủ dũng khí để đến gần. Đây đều là những người Vương Lâm trong cả đời đã giết chết!
Một nguy cơ khủng khiếp trong nháy mắt bao phủ tinh thần của lão già mặc đạo bào. Hắn điên cuồng thu hồi thần thức, muốn đem tin tức này nhanh chóng nói cho đệ tử mình, muốn cho đệ tử mình lập tức bỏ trốn, lập tức đem tin tức nàu báo cho Chủ Tông! Bên trong đạo quán, lão già bị thiêu đốt gần như không còn, mở mạnh hai mắt! Cử động bất người này nhất thời khiến cho bốn người trước mặt ngẩng đầu nhìn lại.
Phía Bắc… Hắn mới chỉ kịp nói hai chữ này, đại hạn đã tới gần, nguyên thần sụp đổ, thần thức lại hóa hành hư vô, theo hết thảy dấu vế trên thế gian này toàn bộ biến mất.
Mang theo vẻ không cam lòng mãnh liệt, mang theo sự giãy giụa điên cuồng, ngay khi lão già này biến mất, một lần nữa hét lên hai chữ.
Tóc bạc… Bốn người kinh ngạc nhìn về phía trước, sư tôn của bọn họ đã quy tiên, nhưng bốn chữ để lại trước khi đi đã khiến họ nhớ kỹ trong lòng. Chỉ là, bọn họ không biết vì sao thần sắc lúc cuối cùng của sư tôn lại mang theo vẻ khiếp sợ.
Bên trong Quy Nguyên Tông, tiếng chuông vang lên, bên trong bồn địa tiếng khóc theo tiếng chuông tản ra, mang theo nỗi bi ai, mang theo vẻ không đành lòng, mang theo sự mê man lẫn bàng hoàng… Tất cả để tử của Quy Nguyên Tông đi tới phía Bắc Mạn la, tìm kiếm tất cả những người có tư chất tu đạo, bất kể tuổi tác, đặc biệt là… tóc trắng!
Trong khu rừng phía Bắc đại lục Mạn La, Vương Lâm thu ánh mắt đang nhìn về phía bầu trời lại, nước mưa rơi xuống người hắn làm cho tuyết đọng trên quần áo hắn tại Liên Minh Tinh Vực tan chảy, hóa thành nước lưu lại trên quần áo, theo Vương Lâm chậm rãi đi về phía trước, rơi xuống mặt đất xa lạ này… Tuyết của Liên Minh, mưa của Vân Hải, giờ phút này cũng không thể phân biệt được lẫn nhau… Khi đi có tuyết đưa tiễn, khi đến lại có mưa chào đón… Có vẻ không tồi.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu không khí của Vân Hải, đi vào sâu bên trong khu rừng.