Lão già tóc trắng liên tục lui về phía sau, hai mắt bùng lên chiến ý ngập trời, hai tay liên tục bấm pháp quyết rồi điểm về phía trước. Mỗi lần lão già điểm ra, trong thân thể lập tức vang lên một tiếng nổ cùng đối kháng với lực lượng Tàn Dạ.
Tu vi lão già này cực kỳ kinh người, hơn nữa thuật Tàn Dạ của Vương Lâm cũng không phải hoàn mỹ. Khi những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên, lão già đã lui ra ngoài vài ngàn trượng, cuối cùng lực lượng Tàn Dạ cũng biến mất, cũng tiêu tán.
Ngoài thân thể lão già vẫn là vầng sáng đỏ như máu, vầng sáng lại liên tục huyễn hóa ta ở phía sau rồi phóng lớn lên vài vạn trượng, kinh thiên động địa. Những luồng sáng màu đỏ lại điên cuồng phóng ra bao phủ khắp bốn phương tám hướng.
- Ngươi đã tiếp được một thức thần thông của lão phu, lúc này lão phu cũng sẽ tiếp được thần thông của ngươi.
Vẻ mặt lão già tóc trắng trở nên cực kỳ ngưng trọng, lúc này trên người lão đã không còn bất kỳ khí tức già nua nào mà chuyển thành một luồng tu vi kinh thiên rồi nhanh chóng bùng ra. Luồng sáng màu đỏ ở phía sau vầng sáng màu máu lại càng đậm, giống như đang thúc động thân thể làm lão già tiến thẳng về phía trước, lão trực tiếp vượt qua khoảng cách vài vạn trượng rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, nguyên lực đã mất đi khi thi triển thần thông Tàn Dạ nên cũng không còn lại nhiều lắm, nhưng hai mắt hắn vẫn bùng lên chiến ý ngập trời, đặc biệt là quy tắc chi tinh do ý cảnh hóa thành trên mi tâm lại lóe lên. Lúc này quy tắc tinh nhanh chóng xoay chuyển, nguyên lực thiên địa lập tức điên cuồng phóng về phía Vương Lâm ngưng tụ lại.
Với tu vi Vương Lâm thì rất khó để giết một người cường giả Thiên Nhân Đệ Nhất Suy, trừ khi tình trạng vết thương hoàn toàn khôi phục, trừ khi hắn vứt bỏ phong ấn không muốn hạn chế tu vi bản thân, hoàn toàn đạt đến cảnh giới Toái Niết thì mới có thể. Nhưng lúc này tất cả mọi thứ đều không thể nào thực hiện được.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khoảnh khắc khi lão già tóc trắng tiến đến gần thì nâng tay phải lên rồi vung xuống dưới. Lúc này ống tay áo của hắn phất phơ trong gió nhưng một luồng lực lượng cuồn cuộn lại ầm ầm bùng lên từ trong mặt biển hư ảo phía dưới.
Đúng lúc này trong đầu Vương Lâm hiện lên một hình ảnh, trong hình ảnh có một mặt biển rộng, có một cánh cửa đá khổng lồ đứng sừng sững. Cánh cửa này bùng ra một luồng khí tức tang thương sau muôn đời, giống như đã tồn tại từ thời thiên địa sơ khai.
Hình ảnh này chính là cánh cửa Lưu Nguyệt trong Phong Tiên giới, đã dung nhập vào tâm thần và được Vương Lâm mang đi.
Khi tình cảnh này hiện lên trong đầu Vương Lâm thì nhanh chóng bao phủ toàn bộ tâm thần. Khi tay phải hắn vung lên thì hình ảnh đang hiện lên trong lòng lại dùng một phương pháp cực kỳ quỷ dị hiện ra giữa đất trời.
Khi tay phải Vương Lâm vung lên, mặt biển chợt bùng lên sóng dữ, những con sóng điên cuồng bùng lên khắp nơi, cũng có một vòng nước xoáy xuất hiện kinh thiên động địa. Hàng loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, một cánh cửa đá khổng lồ lao ra từ trong mặt biển. Khoảnh khắc này tình cảnh hiện ra giữa đất trời lại giống hệt như hình ảnh trong tâm thần Vương Lâm.
Khi cánh cửa đá khổng lồ chuyện thì một luồng uy áp không thể nào tưởng tượng lập tức bao phủ khắp thiên địa, làm cho tất cả tu sĩ khắp bốn phía đang chìm đắm vào trong lực Tàn Dạ lại phải thức tỉnh. Lúc này tất cả lại rung động, bọn họ nhìn về phía cánh cửa đá trên mặt biển, một luồng cảm giác năm tháng lập tức bao phủ khắp tâm thần.
Lão già tóc trắng đang phóng thẳng về phía Vương Lâm chợt dừng lại, lão hít vào một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra cái nhìn không thể tin. Lão đã gặp qua Tàn Dạ, vốn tưởng đó chính là thần thông cực hạn của Vương Lâm, nhưng khoảnh khắc khi cánh cửa đá xuất hiện thì tâm thần lão lại chấn động dữ dội. Với tu vi của lão thì cảm thấy rõ ràng luồng khí tức năm tháng trên cánh cửa đá, trong lúc mơ hồ lão đã cảm giác được một chút bất ổn.
- Người này sao lại có nhiều thần thông khủng bố như vậy? Từ đầu đến cuối hắn chưa từng sử dụng pháp bảo gì, chỉ dựa vào thần thông đã có được thực lực như vậy. Người này đúng là quá mạnh!
Lão già tóc trắng hít vào một hơi thật sâu, nhưng khoảnh khắc này chiến ý trong mắt lại càng nồng đậm. Thân phận của lão trong Vô Cực Tông không cho phép chính mình lui về phía sau.
Tu vi của lão cũng không cho phép chưa chiến đã rút lui, dù lão mơ hồ cảm giác được khi cánh cửa đá xuất hiện thì thiên địa hình như cũng sinh ra những thay đổi rất nhỏ.
Khoảnh khắc khi cánh cửa đá từ trong mặt biển tiến ra, thân thể Vương Lâm cũng không động nhưng cánh cửa đá dưới chân lại liên tục nâng thân thể hắn lên. Lúc này hắn cúi đầu xuống giống như đang nhìn thấy tất cả chúng sinh.
Ánh mắt Vương Lâm trở nên cực kỳ bình tĩnh, trong đó không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng lại bùng lên một luồng khí tức cực kỳ thê lương. Luồng khí tức này giống như gió trên Phong giới, nồng đậm nhưng không có chút biến hóa nào. Khoảnh khắc khi cánh cửa đá xuất hiện, gió lạnh đột nhiên bùng lên, gió thổi qua mặt biển, thổi qua cửa đá rồi xoay chuyển giữa đất trời.
Cảm giác thê lương của hình bóng Vương Lâm đang đứng trên đỉnh cánh cửa đá lại càng trở nên nồng đậm, hắn đứng đó giống như đứng trên đỉnh phong của thế giới. Nhưng vị trí này, ngoài thiên ra cũng chỉ có thiên, vì vậy mà cực kỳ cô độc và tĩnh lặng.
Cảm giác thê lương lại càng trở nên nồng đậm trong vẻ cô độc, giống như cảm giác này đang làm bạn với Vương Lâm, sau khi trải qua rất nhiều năm tháng đã trở nên vĩnh hằng.
Lão già tóc trắng lại gào thét phóng đến, vầng sáng màu đỏ máu bên ngoài thân thể lại điên cuồng lóe lên, luồng sáng vạn trượng sau lưng cũng tiến đến tạo thành một lực lượng hủy thiên diệt địa. Lực lượng này lập tức bùng ra uy áp hướng về phía Vương Lâm.
Nhưng khi lão liên tục phóng về phía trước thì mặt biển bên dưới lại chấn động dữ dội, đài cao là tồn tại chân thật bên dưới lập tức xuất hiện dấu hiệu tan vỡ rồi trực tiếp chia ba xẻ bảy.
Khoảnh khắc này đài cao chiếm giữ gần một nửa phạm vi tu chân tinh đã tan vỡ ầm ầm rồi trở thành đá vụn cuốn vào trong biển. Khoảnh khắc này ngay cả bầu trời cũng xuất hiện rất nhiều khe nứt, lão già vẫn liên tục phóng tới.
Càng thêm kinh người chính là chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn thì hầu như trên mi tâm tất cả tu sĩ đang quan sát cuộc chiến lập tức xuất hiện một huyết điểm. Lúc này huyết điểm chợt lóe lên giống như toàn thân đều là tinh hoa máu thịt.
Chỉ có một vài tu sĩ cố gắng vận chuyển nguyên lực muốn đối kháng với huyết điểm trên mi tâm.
Khoảnh khắc khi huyết điểm xuất hiện, tất cả quy tắc tu đạo của lão già tóc trắng, tất cả tu vi hùng mạnh lại điên cuồng bùng ra quấy rối thiên địa, đồng thời còn tác động đến gần mười vạn tu sĩ khắp bốn phía.
Lão già quát khẽ một tiếng, cơ thể lại nhanh chóng phóng ra hướng về phía Vương Lâm. Khoảnh khắc khi lão già đến gần trăm trượng thì hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên giống như thức tỉnh từ trong năm tháng, hắn cúi đầu, ánh mắt rơi trên người lão già tóc trắng.
Khoảnh khắc khi ánh mắt hắn chuyển xuống, tâm thần lão già tóc trắng lập tức chấn động. Lúc này lão lại rõ ràng cảm nhận được thứ đã thay đổi giữa thiên địa chính là thời gian.
- Lưu Nguyệt.
Giọng nói của Vương Lâm rất khẽ, rất nhẹ nhưng khi truyền ra lại dung nhập cào trong tâm thần lão già tóc trắng, nó tác động đến ký ức làm thân thể lão lập tức ngừng lại và bay bổng giữa không trung, trong mắt bùng lên vẻ mê man và vùng vẫy. Lưu Nguyệt đã thông, nó không tấn công thm cũng không tấn công nguyên thần, cái nó tác động lại chính là ký ức.
Thậm chí trên đường đi đến Vô Cực Tông, Vương Lâm cũng dần phát hiện ra Lưu Nguyệt và Đạo Tiên Thuật của lão già trong thế giới bảy màu, tuy cách thức khác nhau nhưng kết quả lại giống như một cách kỳ diệu! Cứ một lần hít thở là một trăm năm.
Thiên địa xoay chuyển, khoảnh khắc này giống như trở thành vĩnh hằng, dòng nước năm tháng chảy xuôi không một tiếng động, lặng lẽ trôi qua, một hơi thở, một hơi thở. Trong nháy mắt đã trải qua mười hơi thở.
Những nếp nhăn trên mặt lão già tóc trắng hình như đã tiêu tán đi rất nhiều, vẻ vùng vẫy trong mắt lão lại càng trở nên dữ dội. Lúc này lão đang đắm chìm trong ký ức chính mình, ngàn năm trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ, từng trang ký ức được mở ra, lật qua trong vô tình.
Cũng không phải chỉ có ký ức của một mình lão già bị lật lại, gần mười vạn tu sĩ khắp bốn phía đều trầm hẳn tâm thần vào trong quá trình này. Tất cả năm tháng, toàn bộ một ngàn năm giống như chỉ là một cái chớp mắt, trôi qua chỉ trong mười lần hít thở.
Trong lúc vô tình hai ngàn năm đã trôi qua, ký ức mọi người bị xới lên, đặc biệt là lão già tóc trắng. Khoảnh khắc khi lão liên tục vùng vẫy thì ký ức trôi qua cực nhanh, trong khoảng thời gian hai mươi lần hít thở ngắn ngủi, ký ức đã trôi qua hai ngàn năm.
Tu vi lão già tóc trắng cũng dần thụt lùi, cũng không còn hùng mạnh mà nhanh chóng tiêu tan. Khi từng lần hít thở trôi qua, lão thấy được tình cảnh của ba ngàn năm trước, một tên đệ tử lão cực kỳ yêu mến đã chết trận trong khe nứt Yêu Tông, ngay cả thi thể cũng không tìm lại được, chỉ còn lại một thanh kiếm gãy được đưa về Vô Cực Tông.
Khoảnh khắc đau thương khi lão già tóc trắng nhìn thấy thanh kiếm gãy lại bùng lên trong lòng. lão lại cảm thấy được tình cảnh bốn ngàn năm trước, thấy được năm ngàn năm trước chính mình còn chưa đạt đến Thiên Nhân Đệ Nhất Suy viên mãn mà đang vùng vẫy trong đau khổ. Lão liên tục bế quan chống lại nhất suy, phản kháng lại những mùi hôi thối bùng ra trên người.
Khi ký ức liên tục lật qua, lão đã quay về khoảng thời gian mà toàn thân đều cảm thấy đau đớn, cảm giác này giống như một cơn thủy triều bao phủ khắp thân thể. Khoảnh khắc khi lão quay về khoảng thời gian năm nghìn năm trước thì tu vi đã tiêu tán đạt đến mức độ dữ dội.
Lão già nhìn thấy mình đang ngửa mặt lên trời gầm rống trong đau đớn, đang phát ra những tiếng rống giận không cam lòng. những âm thanh kêu gào vang vọng trong tâm thần làm cho vẻ vùng vẫy trong hai mắt lão già càng trở nên dữ dội.
- Lão phu tu đạo mười vạn chín ngàn năm, không cam lòng diệt vong dưới Thiên Nhân Suy Kiếp! Cả đời lão phu đã giết rất nhiều người, càng hiểu rõ quy tắc, không cam lòng sa chân vào đám hài cốt trong thiên địa! Lão phu không cam lòng!
Khi lão già tóc trắng liên tục gầm rống thì bên ngoài thân thể lập tức vang lên những âm thanh vỡ vụn, những tiếng nổ ầm ầm. Lúc này lão già phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, lão đã vùng ra khỏi thần thông Lưu Nguyệt!
Khi lão già liên tục lui về phía sau thì huyết điểm trên mi tâm hơn mười vạn tu sĩ khắp bốn phía lập tức lấp lánh rồi rời khỏi thân thể phóng về phía lão già. Sau khi điên cuồng dung nhập vào trong cơ thể thì vẻ mặt lão già trở nên trắng bệch, ánh mắt lão già nhìn về phía Vương Lâm đã bùng ra vẻ chấn động và kinh hoàng trước nay chưa từng có.
- Đây là thần thông gì?
Cả đời lão già tu đạo chưa từng gặp qua loại thần thông quỷ dị thế này. Thần thông này đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của lão. Đúng vào khoảnh khắc mấu chốt thì lão đã vùng vẫy thoát khỏi thần thông, lão cũng sợ không dám nghĩ đến hậu quả nếu thời gian tiếp tục lui lại vạn năm nữa.
Lúc đầu lão không sinh ra quá nhiều cảm giác bí hiểm đối với Vương Lâm, lúc này tất cả ý nghĩ muốn dạy bảo Vương Lâm đã biến mất, lão chỉ giữ lại nổi kinh hoàng vô tận.