Đỗ Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Hắn mơ hồ cảm thấy người mà mình truy kích mấy hôm nay rất có khả năng là một tồn tại cực kỳ đáng sợ, nội tâm nổi lên do dự, không biết có tiếp tục truy kích hay không. Hồi lâu sau, Đỗ Thanh cắn răng một cái, trong mắt lộ hàn quang.
Nếu bỏ qua như vậy thì thật sự không cam lòng. Nói gì thì nói cũng phải đuổi theo đánh một trận, xem thử một chút. Nếu hắn chỉ ra vẻ mê hoặc ta thì ta sẽ giết hắn. nếu như. Nếu như tu vi của hắn không tầm thường, lực lượng ngang ngửa ta thì lúc đó ta thay đổi ý niệm cũng được. Sơn môn Thương Long Tông ta bị phá hủy cũng là chuyện không thể thay đổi. Nếu hắn gia nhập vào tông môn ta. Thương Long Tông nhất định sẽ hùng mạnh hơn rất nhiều!
Đỗ Thanh là lão tổ của một tông phái, dù hỉ nộ vô thường nhưng tâm trí cũng không phải hạng tầm thường.
Quyết định xong. Đỗ Thanh giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái, lập tức có một con hạc giấy xuất hiện! Con hạc giấy này đỏ đậm, vừa bị tung ra liền bành trướng, hóa thành một con hạc bằng khói, ngửa cổ kêu vang một tiếng rồi bay thẳng về phía trước.
Đỗ Thanh cất bước, rời khỏi nơi này.
Có chỉ dẫn của Đại Hồn Môn. người này trốn không lâu được đâu!
Trên mặt đất Thiên Ngưu Châu, trong tiếng chấn động ầm ầm, một con Chu Tước khổng lồ do ngọn lửa tạo thành từ mặt đất lao ra, toàn thân khuếch tán ra hỏa diễm, khiến cho bầu trời vặn vẹo, khiến cho mặt đất khô nẻ, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ. Ở trên đầu Chu Tước, mái tóc bạc của Vương Lâm tung bay, hai mắt ngời sáng.
Đã qua nửa tháng từ khi hắn cắn nuốt hồn phách địa hỏa mạch. Trong nửa tháng này Vương Lâm không lãng phí chút thời gian, nhanh chóng bay về phía trước, mỗi khi gặp phải phân mạch của địa hỏa mạch thì đều lập tức hấp thu hồn phách.
Trong nửa tháng này đã có chín địa hỏa mạch bị Vương Lâm hấp thu, cộng thêm hai phân chi ban đầu nữa, hỏa bổn nguyên của hắn lúc này đã có mười một long hồn của địa hỏa mạch.
Lực lượng hỏa bổn nguyên của hắn đã vượt xa lúc còn ở trong động phủ giới, cường đại gần gấp hơn hai lần! Loại biến hóa kinh người này khiến Vương Lâm muốn đỏ mắt, điên cuồng không ngừng cắn nuốt!
Phía sau có người truy kích, chuyện này Vương Lâm sớm đã phát hiện, thậm chí người truy kích là ai Vương Lâm dù không nhìn thấy những cũng biết rõ. Người này nhất định là cường giả mạnh nhất của Thương Long Tông, Không Kiếp sơ kỳ Đỗ Thanh!
Việc này không khó phân tích. Kẻ có dũng khí truy kích, có thể truy kích lâu như vậy nhất định phải tự tin với tu vi của mình. Vương Lâm vừa mới tới Tiên Cương đại lục này. người hắn chọc phải cũng chỉ có lão tổ của Thương Long Tông trong trí nhớ của Khang Nhân mới có thực lực như thế!
Trong ký ức của Khang Nhân, lão tổ của Thương Long Tông có tu vi Không Kiếp sơ kỳ. nhưng trên thực tế hắn có tu vi chính thức có phải thế hay không thì Khang Nhân không thể nào biết được!
Hắn có lẽ đã vượt qua được chín lần Huyền Kiếp, đạt tới Không Kiếp sơ kỳ, cũng có lẽ vẫn còn ở trong Huyền Kiếp!
Vương Lâm tất nhiên sẽ không vì ký ức của Khang Nhân mà tin tu vi Đỗ Thanh là vậy.
Ánh mắt lóe lên, Chu Tước dưới thân hắn lại kêu vang, hướng về phía xa xa bay đi. Tiếp tục cắn nuốt hồn phách địa hỏa mạch. Tốc độ của Chu Tước huyền hóa ra này càng lúc càng nhanh, tuy rằng còn kém Văn Vương nhưng cũng không kém so với tốc độ của Vương Lâm là bao.
Chu Tước gào thét lao đi, trong tích tắc đã biến mất. Nửa ngày sau, một đạo cầu vồng trong thiên địa vọt tới, vặn vẹo hóa thành hình dáng Đỗ Thanh. Hắn liên tục truy kích nửa tháng, khoảng cách với Vương Lâm càng ngày càng gần nhưng tâm tình của hắn lại càng âm trầm hơn.
Nửa tháng nay hắn đã nhìn thấy chín nơi địa hỏa mạch khô kiệt. Chuyện này khiến cảm giác không thể tượng tượng của hắn so với lần trước lại càng mãnh liệt, làm cho hắn càng đuổi càng kinh hãi. Dần dần, thậm chí ý niệm ban đầu của hắn cũng đã bị dao động.
Lại một nơi nữa! Đáng chết, người này rốt cục muốn cắn nuốt bao nhiêu mới thôi. Hắn cứ hấp thu như vậy thì ta làm sao dám đuổi, làm sao dám tiếp tục đuổi chứ.
Đỗ Thanh nhìn địa hỏa mạch khô héo phía dưới, da đầu có hơi tê dại.
Cũng không nên để đến lúc ta khổ cực đuổi theo hắn, chẳng những đánh không lại hắn mà ngược lại còn bị hắn gây thương tích. Cả đoạn đường ta đuổi theo hắn. Đã trở thành một trò cười lớn rồi.
Ý nghĩ nọ thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu Đỗ Thanh. Do dự trong chốc lát, Đỗ Thanh ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm nhẹ. Hắn đã nghĩ thông rồi. Hắn chưa thấy được tu vi của đối phương thì hắn tuyệt đối không cam lòng lùi bước!
Ta đối với bên ngoài tuyên bố là Không Kiếp sơ kỳ nhưng trên thực tế mới chỉ là bảy lần Huyền Kiếp. Dù là như thế thì thân thể khôi lỗi của ta cường hãn hơn tu sĩ tầm thường rất nhiều. Thân thể của ta có thể sánh với tu sĩ Cổ Quốc. Ta không tin là không có thể đánh với hắn một trận! Hắn cho dù có tu vi tương đương ta nhưng thân thể không thể bằng ta!
Đỗ Thanh giống như tìm lại được niềm tin, trong tiếng hô, tốc độ càng nhanh, dưới chỉ dẫn còa con hạc khói liền đột nhiên tăng tốc. Sau bảy ngày, Chu Tước khổng lồ dưới thân Vương Lâm lại quét ngang một vùng đất, có ba hồn phách hỏa long bị hắn hấp thu! Mười bốn địa hỏa mạch khiến hỏa bổn nguyên của Vương Lâm lại một lần nữa tăng mạnh, sự cường đại đã quá hai lần khi ở động phủ giới!
Đỗ Thanh truy kích phía sau, tới gần địa hỏa mạch mà Vương Lâm vừa hấp thu, sắc mặt mơ hồ tái nhợt. Những ngày liên tục truy kích này đối với hắn thật tồi tệ.
Đây là một loại hành hạ, không phải đối với thân thể mà đối với tâm thần! Hắn lần lượt nhìn thấy những địa hỏa mạch khô héo. Cảm giác này khiến người ta nổi giận. Hắn thà rằng mình chưa bao giờ truy kích, thà rằng tự tồn tu vi mà đánh với đối phương một trận cũng không nguyện tiếp tục bị hành hạ thế này. Sau bốn ngày, ở trên một vùng đất khác của Thiên Ngưu Châu, tiếng ầm vang lại bao trùm trời đất. Một tiếng rồng gầm thê lương từ từ tiêu tán. Lúc này một con Chu Tước khổng lồ từ mặt đất lao ra, bay thẳng lên không trung.
Sau nửa canh giờ, thân ảnh Đỗ Thanh lại xuất hiện lần nữa. Hắn ngơ ngác nhìn mặt đất, rất lâu, rất lâu.
Mười sáu.
Lúc này Đỗ Thanh thậm chí hoài nghi, người họ Vương thần bí này không phải là một hồn phách của địa hỏa mạch biến thành chứ.
Hai ngày sau, ở phía bắc của Thiên Ngưu Châu, trong một dãy núi liên miên không dứt. Vô biên vô hạn. Dãy núi này không có thực vật, toàn bộ đều màu đen. Từ xa nhìn lại, nó hoàn toàn trống trơn, khiến người ta có một cảm giác đầy áp lực.
Mặt đất khô nứt rất nhiều. Một luồng khí tức khô nóng tràn ngập nơi này, giống như tồn tại trong hư vô.
Nơi này vốn rất hẻo lánh, tu sĩ cũng không nhiều lắm. Phần lớn đều yên tĩnh. Nhưng giờ phút này từ trong dãy núi liên miên này truyền ra tiếng gầm rống kinh thiên.
Tiếng rống này là của hỏa long hồn, bất đồng với những tiếng gầm trước đây Vương Lâm nghe được. Trong tiếng gầm rống này, thiên địa chấn động, hầu như tiếng gầm đã hóa thành thực chất, không những hắn có thể nghe được mà tất cả sinh linh tồn tại ở nơi này cũng đều có thể nghe được!
Đây không phải là hồn âm mà đã cường đại tới mức khiến hồn phách ngưng tụ, phát ra âm thanh thật!
Từ khi cắn nuốt địa hỏa mạch tới này. Đây là lần đầu tiên Vương Lâm gặp phải địa hỏa mạch hồn cực kỳ kinh khủng, không thể cắn nuốt như thế này! Chỉ thấy phía trên dãy núi. Một con Chu Tước khổng lồ đang múa lượn, bên trên đó là Vương Lâm đang đứng, quay phắt đầu lại.
Phía sau hắn, dãy núi lay động, mặt đất mấy vạn trượng sụp đổ, ngay cả ngọn núi cũng ầm ầm mở tung. Một cái đầu chừng mấy vạng trượng, thân thể lại càng không biết dài tới bao nhiêu của một con hỏa long khổng lồ dữ tợn lao ra.
Con hỏa long này rõ ràng là hồn nhưng giờ phút này nhìn lại hoàn toàn chân thật. Hiển nhiên là địa hỏa mạch nơi này đã vượt xa những nơi tầm thường.
Đây là một mạch con, không phải phân chi nữa!
Hai mắt Vương Lâm lộ hàn quang. Hắn lúc trước đã từng cẩn thần dùng thần thức kiểm tra nơi này, giờ khi nhìn thấy trạng thái của địa hỏa mạch hồn này thì lại càng xác định suy đoán của mình.
Một chủ mạch của địa hỏa mạch có thể có vô số phân chi. Những phân chi này giống như rễ của cây cối vậy, nối tiếp với rễ chính.
Nhưng mạch con này lại bất đồng. Có lẽ trước đây nó cũng từng nối với chủ mạch nhưng cuối cùng lại tách ra, trở thành một tồn tại độc lập!
Nhưng mạch con này lại giống như chủ mạch, ngoài việc mạnh yếu khác nhau thì hầu như có gì khác biệt!
Không biết Thiên Ngưu Châu này có bao nhiêu mạch con. nhưng hiển nhiên là không có nhiều, hẳn phải rất ít mới đúng, cắn nuốt một mạch con này, tương đương với cắn nuốt rất nhiều phân chi. Nếu ta đã gặp phải thì làm gì có chuyện sẽ bỏ qua!
Chu Tước dưới thân Vương Lâm kêu vang, uốn lượn trên bầu trời, xoay thẳng về phía hỏa long hồn kia mà lao tới.
Hỏa long hồn này vô cùng dữ tợn, ngọn lửa mênh mông chợt bùng lên khắp toàn thân, bao phủ cả bầu trời, trùm khắp phạm vi mấy vạn dặm.
Bốn phía bị bao phủ, khói đen trong ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên, thiêu đốt tất cả, cũng khiến cho ngay cả ánh mắt cũng trở nên vặn vẹo, khiến cả không gian trở nên mơ hồ đi.
Chỉ còn lại con hỏa long khổng lồ kia đang gào thét ập tới, hai mắt lộ vẻ hung tàn hướng về phía Vương Lâm và Chu Tước ầm ầm đánh tới.
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng. Hồn địa hỏa mạch này tuy rằng cường đại. Tương đương tu sĩ có tu vi Không Huyền trung kỳ nhưng làm sao có thể khiến Vương Lâm lui bước.
Mười sáu hồn của địa hỏa mạch, lấy tên Vương Lâm ta, hiện!
Trong nháy mắt khi Vương Lâm thốt lên, bên ngoài thân thể Chu Tước đang nhìn chằm chằm vào hồn địa hỏa mạch của tử mạch kia, lập tức có mười sáu con hỏa long gầm thét, vờn quanh thân thể Chu Tước, lao về phía long hồn!
Cũng vào lúc này, một đạo cầu vồng từ xa xa xuất hiện trên bầu trời, trong nháy mắt đã tới gần. Đỗ Thanh cuối cùng đã đuổi tới!
Từ xa hắn đã nhìn thấy đám mây lửa bao phủ cả mấy vạn dặm kia, nghe tiếng rồng gầm kinh thiên truyền ra từ trong đó. Trong tích tắc khi nghe thấy âm thanh này, thân thể Đỗ Thanh sững lại, thân thể vốn là một thiếu niên đột nhiên hiện ra một khe nứt, u quang lóe lên, bất ngờ hóa thành một khôi lỗi!
Trong nháy mắt khi hắn hóa thành khôi lỗi, một ngọn lửa từ trong cơ thể hắn khuếch tan ra, vờn quanh thân thể nhưng không gây chút tổn thương nào cho thân khôi lỗi gỗ này.
Bổn nguyên của Đỗ Thanh bất ngờ hiện ra một đạo, chính là hỏa bổn nguyên!
Sở dĩ hỏa bổn nguyên bị dẫn động ra chính là bởi tiếng gầm của long hồn kia, đại biếu cho hỏa diễm tại Thiên Ngưu Châu! Mà Đỗ Thanh lại mà tu sĩ được hỏa bổn nguyên của Thiên Ngưu Châu tán thành!
Nếu chỉ là phân chi tầm thường thì không thể dẫn dắt được hỏa bổn nguyên trong cơ thể Đỗ Thanh. Nhưng mạch con này không khác gì chủ mạch, thế nên có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Sắc mặt Đỗ Thanh biến đổi. Ánh mắt hắn nhìn vào phía vầng mây lửa xa xa, mơ hồ có thể thấy trong đó có mười sáu con hỏa long đang vờn quanh một con Chu Tước, thành cảnh tượng kỳ dị quần long nhất tước thôn địa mạch!
Mà đứng trên đỉnh đầu Chu Tước lại là một người tóc bạc, mặc một bộ bạch sam trông cực kỳ nổi bật trong hỏa diễm. Cho dù chỉ là bóng lưng thôi nhưng lại khiến Đỗ Thanh có cảm giác như nhìn thấy một ngọn núi cao!
Chính là hắn!
Ánh mắt Đỗ Thanh lóe lên.