Dung nhập vào trong đại quân một vạn tu sĩ, Vương Lâm không khiến người khác để ý nhiều lắm. Chỉ có Viêm Loan trước khi đi ra quay lại hướng một vạn tu sĩ phía sau, ánh mắt đảo qua như muốn tìm Vương Lâm.
Nhưng tu sĩ rất nhiều, sương mù nơi này tràn ngập, nàng không thể tìm thấy.
Trong sương mù này, tu sĩ Lục Ma Châu gào thét lao tới. Nhất là hai lão già Không Kiếp trung kỳ tu vi lại càng thông thiên, đi tới khiến sương mù bị cuốn đi. Mơ hồ có xu thế không thể lại gần.
Không Kiếp trung kỳ, dù là trên Tiên Cương đại lục này cũng đủ để trở thành bá chủ một phương, có thể chống đỡ một môn phái trung bình. Cho dù là trong hàng trưởng lão cửu tông thập tam môn cũng ít thấy!
Tu sĩ có thể đạt tới tu vi Không Kiếp trung kỳ hầu như đều rất khó giết chết. Trên người bọn họ tồn tại rất nhiều thủ đoạn và thần thông bảo vệ tính mạng.
Hai lão già tu vi Không Kiếp trung kỳ tới từ Lục Ma Châu kia một người họ Trương, một người họ Triệu, thuộc về hai ma môn bất đồng của Lục Ma Châu, vừa ra tay liền khiến thiên địa ầm vang. Chỉ thấy Lữ Văn Nhiễm hóa thành cầu vồng lao tới, cùng giao chiến với lão già họ Trương kia trong sương mù!
Tiếng chấn động ầm ầm vang vọng trong thiên địa, truyền khắp bốn phương tám hướng, khiến cho sương mù quay cuồng, hóa thành cuồng phong tràn ra bốn phía, khiến cho vị trí hai người giao chiến, tu sĩ song phương đều lui lại phía sau, không thể tới gần.
Lão già tu vi Không Kiếp trung kỳ họ Triệu của Lục Ma Châu kia đang muốn xông tới quần chiến với Lữ Văn Nhiễm, tranh thủ đánh hắn bị trọng thương. Theo hắn thấy thì chỉ cần Lữ Văn Nhiễm này bại lui, tất cả tu sĩ nơi này không còn đáng lo nữa!
Nhưng ngay trong nháy mắt khi lão già họ Triệu này bước tới, Viêm Loan. Hứa Đông Đức cùng một tu sĩ có tu vi Không Kiếp Sơ kỳ của tông môn phụ cận lao ra, hóa thành những đạo cầu vồng lao tới, ngăn cản lão già họ Triệu này. Ba người quần chiến!
Nếu ở địa phương khác thì ba người dù liên thủ cũng không thể nào đánh một trận với tu sĩ Không Kiếp trung kỳ. Cảnh giới Không Kiếp chênh lệch một cấp độ là vô cùng lớn, giống như vực sâu ngăn cách thiên địa vậy.
Dù là Vương Lâm nếu chỉ có bảy đạo bổn nguyên, liều mạng dùng thần thông thì cũng chỉ có thể đánh một trận với Không Kiếp sơ kỳ. Thậm chí lúc này hắn đã có tám đạo bổn nguyên nhưng cũng vẫn chỉ có thể đánh với tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ, không thể dùng thần thông lay chuyển nổi tu sĩ Không Kiếp trung kỳ.
Nhưng trận pháp tại Cực Thiên thảo nguyên Thiên Ngưu đệ tam huyệt này, trong sương mù nhè nhẹ này, mọi chuyện lại có thể thay đổi. Ba người nhóm Viêm Loan miễn cường có thể đánh với lão già họ Triệu một trận! Dù không thể thủ thắng nhưng họ vẫn có thể kiềm chế hắn!
Với bốn người đấu với hai người đối phương, khiến cho tu sĩ Không Kiếp trung kỳ không thể phát huy tác dụng kinh khủng của mình trong chiến tranh. Trong đám tu sĩ Lục Ma Châu còn lại giờ phút này chỉ còn còn bốn tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ.
Bốn người này ba nam một nữ, y phục sang quý, thân phận bất phàm. Nhưng bốn người này lúc này cũng gặp vấn đề như vậy. Tại Thiên Ngưu Châu này có ba tu sĩ thân phận lão tổ tới từ các tông môn phụ cận, tu vi Không Kiếp sơ kỳ. Ba người này ở trong sương mù có lợi thế vô cùng, giao chiến với các tu sĩ Lục Ma Châu khiến chấn động ầm vang trong thiên địa. Tu sĩ Không Kiếp mở màn cho trận chém giết này!
Kế đến mới là tu sĩ chém giết với số lượng lớn. Loại chém giết này cực kỳ hỗn loạn. Hơn hai vạn người lao vào một nơi, trong khoảnh khắc tiếng gầm thét đã vang lên ngập trời. Những tiếng kêu thảm thiết cũng vang vọng khắp không gian.
Vương Lâm ở trong sương mù di chuyển như u hồn. Hắn cúi đầu nhìn la bàn trong tay. Trên la bàn lúc này đầy những điểm trắng điểm xanh, tượng trưng cho tất cả mọi biến hóa ở nơi này.
Tiếng gào thét không ngừng vang lên bốn phía, những luồng ánh sáng do pháp thuật lóe lên trong sương mù. Sương mù che phủ mọi vật nhưng không thể ngăn nổi sát khí và hàn khí ngập trời. Đang di chuyển, đột nhiên Vương Lâm giơ tay phải lên, hướng về sương mù phía trước điểm một chỉ. Một chỉ này điểm tới, huyết quang lóe lên, Huyết Kiếm mang theo sát khí kinh người gào thét lao ra, trong nháy mắt đã tới gần một đám sương mù. Trong đám sương mù này đột nhiên có một tu sĩ Lục Ma Châu đi ra. Tu sĩ này còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã nổ tung, mi tâm tan nát, bị Huyết Kiếm xuyên qua.
Thần sắc Vương Lâm như thường, tiếp tục đi tới. Mục tiêu của hắn cũng không phải là tu sĩ Lục Ma Châu vừa bị giết mà là mấy tu sĩ Không Kiếp ở xa xa!
Cả đường đi, thân ảnh Vương Lâm lao vút đi. Trong sương mù bốn phía quanh thân thể hắn tràn ngập một tầng hắc vụ. Hắc vụ này bất đồng với sương mù trong Thiên Ngưu trận pháp, tràn ngập vẻ hung tàn, bên trong có một đầu lưỡi đỏ lòm thò ra.
Khi khoảng cách tới ba tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ đang giao chiến càng ngày càng gần, bước chân Vương Lâm hơi chậm lại, cuối cùng đứng cách bảy người mấy ngàn trượng. Hắn dừng thân, đứng ở đó, ánh mắt lóe sáng.
Muốn giết tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ có hơi gian nan. Tu sĩ như vậy hầu như rất khó giết chết.dù là khôi lỗi Dĩ Ti cũng chưa đủ.
Vương Lâm hiểu rõ sự đáng sợ của tu sĩ vượt qua chín lần Huyền Kiếp, chính thức bước vào Không Kiếp. Đây không phải giống như giết chết đám ba người tu sĩ họ Tiền tại Đan Hải dưới ba cây đại kỳ.
Tu vi ba người này chỉ là Huyền Kiếp tầng thứ chín, dù nhìn như tiếp cận vô hạn tới Không Kiếp nhưng trên thực tế lại chênh lệch rất lớn. Tu vi của họn họ lấy lực lượng hai người có thể chiến thắng ba người đám Bạch Hổ, do vậy ba người Bạch Hổ gặp phải không thể không bỏ chạy. Dù sao trên thực tế tu vi đám người Bạch Hổ cũng không sai biệt lắm với Đỗ Thanh, đang ở bảy tám lần Huyền Kiếp.
Trong động phủ giới, chỉ có Chiến lão quỷ và Thất Thải đạo nhân mới có tu vi chân chính là Không Kiếp sơ kỳ. Nếu bọn họ có thể dung hợp với hồn thứ ba, hóa thành Thất Thải Tiên Tôn thì tu vi sẽ đạt tới Không Kiếp trung kỳ đỉnh phong.
Dưới Không Kiếp, với tu vi của Vương Lâm ngày nay thì có thể giết chết. Nhưng Không Kiếp sơ kỳ chính thức, hắn muốn giết phải dùng một chút thủ đoạn.
Dù là ở Tiên Cương đại lục thì chuyện tu sĩ Không Kiếp tử vong cũng rất hiếm thấy, một khi xuất hiện sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần một tông môn.
Càng không nói tới một tu sĩ Không Kiếp trung kỳ tử vong. Cho dù là Đại Hồn Môn nếu gặp phải đả kích như vậy cũng không thể chịu nổi.
Vương Lâm nhìn bảy người trong sương mù cuồn cuộn cách đó mấy ngàn trượng đang chém giết sinh tử, khó phân thắng bại. Mà trên thực tế căn bản là không thể phân thắng bại. Trong bảy người dù bất cứ ai, chỉ không cẩn thận một chút thì cũng không thể tử vong, nhiều nhất cũng chỉ bị thương mà thôi.
Nhưng Vương Lâm không vội. Hắn khoanh chân ngồi xuống, hắc vụ bên ngoài thân thể dung hợp với sương mù bốn phía, rất khó bị phát hiện. Hơn nữa bởi vì nơi này có bảy tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ giao chiến, thiên địa ầm vang, một khi tới gần sẽ cực kỳ nguy hiểm nên chỉ có Vương Lâm mới dám ngồi ở nơi này đợi cơ hội.
Hắn đang đợi cơ hội giết một tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ.
Khôi lỗi Dĩ Ti có thể ra một đòn nghiêm trọng. Huyết Kiếm có thể đả thương người. Dịch Linh Ấn có thể ngăn cản người khác bỏ chạy. Đa Trọng Huyễn Thuật có thể tạo cơ hội. Mà thủ đoạn chém giết cuối cùng chính là Dẫn Hồn Quy!
Chẳng qua chiêu này cũng chỉ khiến tu sĩ Không Kiếp trọng thương, không thể hoàn toàn đánh chết.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, trầm ngâm nhìn về phía trước mấy ngàn trượng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua mấy canh giờ. Tiếng giết chóc bốn phía chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng thêm mạnh mẽ hơn. Song phương tử thương vô số!
Nhưng Vương Lâm vẫn khoanh chân ngồi ở nơi đó. Hắn đang chờ đợi.
Lưu Chi Nguyên thân là trưởng lão của Đạo Ma Tông trong Lục Ma Châu, tu vi mới tiến vào Không Kiếp sơ kỳ không lâu, tại Đạo Ma Tông có thanh danh hiển hách. Mà người này là hậu duệ của Tông chủ Đạo Ma Tông, có liên hệ về huyết mạch.
Lần này tham dự đại chiến xâm lấn Thiên Ngưu Châu còn có trưởng lão đồng môn Hứa Vi và hai đạo hữu tông phái khác. Giờ phút này hắn và ba người nọ đang giao chiến với ba tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ của Thiên Ngưu Châu.
Đối phương dường như có lực lượng vô hạn, không ngừng thi triển đủ loại thần thông không. Mà bốn người bọn họ ở trong sương mù thần thức lại chịu sự cản trở của đám sương mù này, không thể từ sương mù bổ sung lực lượng, mơ hồ có dấu hiệu lui lại phía sau.
Bảy người chiến đấu không ngừng, nhất là Lưu Chi Nguyên. Hắn mới tiến vào Không Kiếp không lâu, giờ phút này tiên lực trong cơ thể mơ hồ có hơi khô kiệt, tức thì bị sương mù bốn phía hấp thu đi một lượng lớn.
Sương mù đáng chết! Đám sứ giả bao giờ mới tới đây. Cứ đánh thế này thì sợ rằng rất khó thủ thắng!
Sắc mặt Lưu Chi Nguyên âm trầm, tay phải bắt quyết giơ lên. Một đóa hắc liên biến ảo ra, va chạm với một con hắc long do tu sĩ Không Kiếp của Thiên Ngưu Châu biến ảo ra.
Tiếng ầm ầm vang đội, Lưu Chi Nguyên không cần nghĩ ngợi, thân thể vội vàng lui lại phía sau. Hắn không mở miệng nói chuyện thì ba đồng bọn của hắn đã hiểu, thân thể nhoáng lên cản trở thần thông công kích còn lại, cho Lưu Chi Nguyên lui lại phía sau nuốt đan dược.
Bốn người giao chiến mấy canh giờ, tất nhiên cần bổ sung tiên lực trong cơ thể, nếu không sẽ rất khó tiếp tục Thần sắc Lưu Chi Nguyên cực kỳ tàn nhẫn. Công pháp hắn tu hành là công pháp song tu. Ngưng tụ hồn phách lô đỉnh hóa thành hắc liên. Lô đỉnh chết trong tay hắn hằng hà sa số.
Giờ phút này khi lui lại phía sau, thân thể hắn thoáng một cái đã rời khỏi mấy ngàn trượng, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trong tay hắn xuất hiện hơn mười quả cầu ánh sáng. Bên trong mỗi quả cầu này có một nữ tử lõa thể đang ngồi khoanh chân, thần sắc thê lương.
Lưu Chi Nguyên không thèm nhìn một cái, mở miệng to ra hấp thu!
Nhưng đúng vào lúc này, cách hắn không xa, Vương Lâm vẫn luôn ấn dấu khí tức đột nhiên hai mắt lóe hàn quang. Hắn chờ đợi cơ hội này đã rất lâu rồi. Lúc này có người tới chính là cho hắn thời cơ!
Chính là hắn rồi!
Sát khí bùng lên trong mắt Vương Lâm. Một trong mấy điều kiện hắn đáp ứng Đại Hồn Môn chính là giết mười người tu vi Không Kiếp sơ kỳ. Hôm nay hắn sẽ hoàn thành được một!
Thân thể Vương Lâm với tốc độ như chớp trong nháy mắt vọt ra. Một đạo huyết quang từ trong tay Vương Lâm lóe lên, hướng về phía Lưu Chi Nguyên ở không xa đang đưa lưng về phía mình đột nhiên chém tới!
Huyết Kiếm vô cùng sắc bén không gì sánh được, lúc này gào thét lao tới. Lưu Chi Nguyên đang muốn cắn nuốt mười quả cầu ánh sáng này đột nhiên mồ hôi túa ra. Một cảm giác nguy cơ tràn ngập tâm thần hắn. Hắn không cần nghĩ ngợi, lập tức bỏ qua cắn nuốt, tay áo vung lên. Lập tức phía sau hắn xuất hiện một đóa hắc liên, ầm ầm va chạm với Huyết Kiếm sát khí ngập trời kia!
Tiếng chấn động vang lên kinh thiên động địa. Lưu Chi Nguyên xoay phắt người, hai mắt tràn ngập sát khí.
Ta muốn xem kẻ nào có gan đánh lén bổn tôn!
Nhưng ngay trong tích tắc hắn xoay người, Vương Lâm ra tay!