Tu chân giới cường giả vi tôn. Tu vi của Vương Lâm thoạt nhìn thật sự không cao, ba ngươi không coi trọng cũng là chuyện bình thường. Mà các tu sĩ ở tông môn khác khi thấy cảnh này thì trong lòng cũng có phán đoán.
Vương Lâm đối với chuyện này cũng không ngại. Ánh mắt hắn đảo qua, không nói một lời mà rời đi, lựa chọn một động phủ không người bên dưới khoanh chân ngồi xuống.
Trong lòng Lữ Văn Nhiễm thầm cười lạnh, ánh mắt đảo qua bóng lưng Vương Lâm.
Ta vì Đại Hồn Môn mà rời khỏi tông phái, tới Đan Hải thay hình đối dạng hóa thành tán tu, hấp dẫn lực chú ý của Lục Ma Châu, lưu lại nơi này hơn một ngàn năm.
Tất cả đều là khiến Lục Ma Châu không hoài nghi, không thay đổi kế hoạch xâm lấn Thiên Ngưu Châu do lão tổ tính ra. Ta làm việc này, lão tổ cũng không cho ta Đa Trọng Huyễn Thuật. Người này dựa vào cái gì!
Trong lòng Lữ Văn Nhiễm thầm cười lạnh, đột nhiên ánh mắt của hắn khi vừa đảo qua thì Vương Lâm xoay phắt người, đối mặt với hắn.
Thần sắc Lữ Văn Nhiễm không đổi, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, hướng về phía Vương Lâm gật đầu.
Vương Lâm nhìn Lữ Văn Nhiễm đầy thâm ý, xoay người đi về phía động phủ đã chọn, biến mất hoàn toàn.
Trong ba người Lữ Văn Nhiễm, Viêm Loan có thể nói là người hiểu rõ Vương Lâm nhất. Nàng không thể quên sự đáng sợ của Vương Lâm, dọc đường đã nhìn thấy hình như Lữ trưởng lão có ẩn dấu mâu thuẫn với Vương Lâm. Nàng không thay đổi sắc mặt, cũng không nhắc nhở Lữ Văn Nhiễm mà giả vờ không biết.
Mọi người nói chuyện một hồi xong, ba lão già kia liền mời ba người Lữ Văn Nhiễm vào đại điện tọa trấn, nhưng không gì nói tới Vương Lâm. Hiển nhiên trong mắt bọn họ, Vương Lâm không đủ tư cách, xa xa không bằng đám người Lữ Văn Nhiễm.
Sáu người vừa nói vừa cười đi về phía đại điện xa xa. Lữ Văn Nhiễm cũng như quên đi sự tồn tại của Vương Lâm.
Cho tới khi sáu người rời đi, tu sĩ các tông phái bốn phía đều tản ra. Cực Thiên thảo nguyên lúc này tràn ngập cấm chế trận pháp. Người Đại Hồn Môn tới đây, cấm chế trên Cực Thiên thảo nguyên đã hoàn toàn được mở ra.
Cấm chế này vừa hoạt động khiến cả thảo nguyên ầm vang. Một tường khí mênh mông cả ngàn dặm ầm ầm biến ảo ra trên Cực Thiên thảo nguyên, tiếp xúc với cả bầu trời và mặt đất, lan dần ra.
Cùng lúc đó trên Thiên Ngưu Châu, tại lục huyệt còn lại của Thiên Ngưu cũng lục tục có người Đại Hồn Môn chạy tới hoặc tu sĩ Quy Nhất Tông thủ trấn. Bọn họ tới nơi này khiến cho lục huyệt của Thiên Ngưu hoàn toàn được khởi động.
Do vậy thất huyệt của Thiên Ngưu trong nháy mắt được mở ra. Tại lục huyệt còn lại cũng xuất hiện những tường khí giống như ở Cực Thiên thảo nguyên.
Tổng cộng bảy đạo tường khí trong nháy mắt xuất hiện toàn bộ, ầm ầm chạm vào nhau, tiếp xúc hình thành một tấm màn ngăn cách bảo vệ Thiên Ngưu Châu với Đan Hải.
Tấm màn này do hơn mười vạn tu sĩ trấn áp mà thành, dày cả ngàn dặm, tu sĩ tầm thường tuyệt đối không dễ dàng vượt qua nổi, dù là tu sĩ có tu vi đạt tới trình độ như Thanh Ngưu lão tổ muốn mở ra cũng rất gian nan!
Thậm chí có thể nói là không thể làm được! Bởi vì tường khí này hình thành ngoài tác dụng như trận pháp cấm chế thì còn có lực lượng của Thiên Ngưu Hồn!
Thiên Ngưu thất huyệt này từ khi được tạo ra tới hiện tại, lần đầu tiên được triển khai hoàn toàn, phát huy tác dụng trọng yếu nhất của nó.
Ngoài Thiên Ngưu thất huyệt ra thì còn có bảy mươi hai địa huyệt cũng có tu sĩ Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông đóng, có các tông phái khác trấn thủ. Bảy mươi hai huyệt cuồn cuộn kích thích đại địa, ngưng tụ rất nhiều tiên lực, dũng mãnh tiến vào Thiên Ngưu thất huyệt, củng cố những nơi này!
Đó mới chỉ là tác dụng phòng thủ. Đại Hồn Môn chuẩn bị nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại chỉ biết phòng thủ. Còn có một đám tu sĩ chấp hành nhiệm vụ giết chóc!
Trong quần thể cung điện trong Cực Thiên thảo nguyên, bốn phía tràn ngập động phủ, làm chỗ ở cho những tông phái ở nơi này. Thời gian chầm chậm trôi qua, một loại cảm giác đầy áp lực tràn ngập trong nội tâm mọi người. Ai cũng hiểu là đại chiến sắp bắt đầu rồi.
Hiện tại có tấm màn phòng hộ của Thiên Ngưu thất huyệt, tu sĩ Lục Ma Châu muốn đánh tới nhất định phải đồng thời hủy diệt thất huyệt này. Do đó nhất định họ phải phái rất nhiều tu sĩ tới vây công.
Hôm nay Cực Thiên thảo nguyên còn có vẻ bình yên nhưng chẳng bao lâu nữa, tu sĩ Lục Ma Châu sẽ đông nghìn nghịt, bao trùm thiên địa kéo tới.
Viêm Loan cũng lựa chọn bế quan, bảo trì tu vi ở trạng thái đỉnh phong. Cả Hứa Đông Đức và Lữ Văn Nhiễm kia cũng vậy. Chẳng qua chỗ bọn họ lựa chọn bế quan là ở trong cung điện chứ không phải động phủ. Dù sao thì thân phận họ tôn quý, lại còn phải trấn thủ ở nơi này.
Trên thực tế, trong gần vạn tu sĩ ở nơi này, tu vi đạt tới Không Kiếp sơ kỳ còn có bốn người. Bốn người này dù đều đến từ tiểu tông phái hoặc tán tu nhưng thân phận cũng rất cao quý, đều được mời vào trong cung điện, là lực lượng quyết định thắng bại!
Thời gian trôi qua. Vương Lâm ngồi bình tĩnh trong động phủ của mình. Bốn phía quanh hắn có rất nhiều động phủ, trong đó có một lão già đang ngồi đả tọa. Hắn không nhận ra Vương Lâm khi thân thể đã hồi phục nhưng Vương Lâm lại nhận ra hắn.
Lão già này chính là người đã từng ra mặt nói chuyện với Vương Lâm tại Cực Thiên thảo nguyên, tu vi hiển nhiên còn chưa đạt tới Không Kiếp cho nên không thể tiến vào cung điện, chỉ có thể ở động phủ ngoại vi.
Trên thực tế với thân phận của Vương Lâm, nếu hắn muốn vào cung điện cũng không phải là không được. Nhưng Vương Lâm lại không có hứng thú này. Ở trong cung điện âm thầm bị người khác chú ý không bằng ở nơi này cho yên tĩnh.
Khoanh chân ngồi, hắn chậm rãi thổ nạp, thần thức cũng tản ra, tràn ngập bốn phía. Nhân việc này hắn luyện hóa chiếc ô màu lam và tìm hiểu thần thông Hồn Dẫn tới mức độ sâu sắc hơn.
Hắn cũng lấy la bàn cấm chế ra, tỏa ra trên cấm chế của Cực Thiên thảo nguyên. Vật này vô cùng huyền diệu, giờ phút này lan ra, ngay cả Lữ Văn Nhiễm có tu vi cao nhất ở nơi này cũng không hề phát hiện được.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua không biết bao lâu. Cả cung điện và động phủ bốn phía đều vang lên tiếng thổ nạp, không còn âm thanh gì nữa. Vô cùng yên tĩnh.
Vương Lâm đang khoanh chân đột nhiên mở mắt. Trong tích tắc khi hai mắt hắn mở ra, la bàn vốn đặt trước người đột nhiên chấn động, bên ngoài biến thành bản đồ của Cực Thiên thảo nguyên, ở biên giới của nó đột nhiên xuất hiện một đường màu xanh lục!
Đường màu xanh này là do vô số điểm xanh tạo thành, càng ngày càng nhiều!
- Tới rồi!
Nhìn chằm chằm vào la bàn, trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hắn muốn hoàn thành ba điều kiện của Đại Hồn Môn, sau đó rời khỏi Thiên Ngưu Châu, đi về Đông Lâm Tông, sau đó đi tới Đạo Cổ nhất mạch!
Đồng thời vào lúc Vương Lâm nhận ra tu sĩ Lục Ma Châu đã tới, trong cung điện, Lữ Văn Nhiễm bỗng nhiên mở mắt, trong mắt lộ ra một tia hàn quang.
Chư vị đạo hữu. Tu sĩ Lục Ma Châu đã tới!
Giọng nói của hắn vang vọng trong Địa Cung khổng lồ này.
Tiếng thổ nạp trong nháy mắt biến mất. Tất cả tu sĩ nơi này đều từ trong động phủ đi ra ngước mắt nhìn lên.
Trên Cực Thiên thảo nguyên, tiếng gào thét kinh thiên động địa vang lên. Chỉ thấy hơn một vạn tu sĩ Lục Ma Châu đồng loạt bay tới. Vạn người tiến tới che phủ cả bầu trời, khiến bầu trời ban trưa tràn ngập ánh sáng hóa thành một vùng âm u!
Trên một vạn tu sĩ có sáu người có tốc độ nhanh nhất, như cầu vồng cắt ngang bầu trời lao tới.
Sáu người này bốn nam hai nữ, quần áo xa hoa, trông khá bất phàm, tu vi lại càng cao cường!
Nhất là hai lão già trong đó. Từ cơ thể lan ra khí tức Không Kiếp trung kỳ. Hai người này là tu sĩ cực mạnh trong đám này!
Bốn người còn lại đều là Không Kiếp sơ kỳ!
Sáu người lao đi, vạn người xé gió bay theo, bao phủ cả Cực Thiên thảo nguyên, sát khí đằng đẵng, giống như một đám mây đen tràn ngập bốn phía.
Trương huynh, ta và ngươi liên thủ xem thử uy lực của Thiên Ngưu thất huyệt đại trận này lớn tới mức nào?
Lão già Không Kiếp trung kỳ đi trước mỉm cười, nhìn về phía đồng bọn nói.
Lời này của Triệu huynh rất hay. Trận này nghe nói có thể ngưng tụ hồn phách Thiên Ngưu, thử xem nó có dạng gì nào!
Một lão già mỉm cười gật đầu. Với tu vi của bọn họ thì đã nhìn thấu rất nhiều, rất khó tử vong. Lần xâm lấn này bọn họ chỉ coi là một trò chơi.
Từ tâm tình mà xét thì hai người này cao hơn Lữ Văn Nhiễm không ít. Nhưng nếu so với Thất Thải Tiên Tôn thì vẫn còn kém rất nhiều. Dù tu vi tương tự nhưng sự thong dong và bá khí thì không thể bằng nổi.
Hai người vừa nói đồng thời vừa giơ tay phải lên, bắt quyết hướng về phía Cực Thiên thảo nguyên điểm một chỉ. Một chỉ này khiến thiên địa ầm vang, tầng tầng lớp lớp vân khí xuất hiện, hóa thành một người khổng lồ cao vạn trượng trước mặt hai người, bước tới ầm ầm tấn công.
Trên bầu trời còn có một vùng u quang biến ảo ra, giống như xé rách bầu trời. Từ trong đó có ba thanh phi kiếm màu đen lao ra. Ba thanh phi kiếm này vừa xuất hiện liền lập tức tỏa ra sát khí ngập trời. Cỏ xanh trên mặt đất nơi này lập tức héo rũ, giống như bị hấp thu tất cả khí tức sinh mệnh vậy.
Ba thanh kiếm gào thét lao đi, cùng với người khổng lồ đồng thời lao thẳng về phía trước.
Nhưng ngay lúc ba thanh kiếm và người khổng lồ ầm ầm tiến tới thì chỉ thấy đột nhiên từ mặt đất trên Cực Thiên thảo nguyên này tỏa ra sương mù vô tận. Sương mù này đen kịt, trong chớp mắt đã tràn ngập trong thiên địa, bao phủ hơn phân nửa Cực Thiên thảo nguyên, cuồn cuộn quay cuồng, liên tục lan ra.
Một tiếng trâu gầm trầm trầm từ trong sương mù truyền ra. Ngay sau đó, một vùng sương mù lớn bất ngờ ngưng tụ thành hình dạng Thiên Ngưu, hướng về phía người khổng lồ và ba thanh kiếm kia phát ra tiếng rống kinh thiên!
Trong tiếng rống này, sương mù tạo thành Thiên Ngưu đột nhiên nổ tung. Sương mù mênh mông như sóng cuốn về bốn phía, tràn tới tu sĩ Lục Ma Châu!
Cùng lúc đó, ở Địa Cung sâu trong nền đất, thần sắc Lữ Văn Nhiễm nghiêm trọng, gầm nhẹ.
Tất cả đạo hữu Không Kiếp, theo ta ra ngoài chém giết. Trong sương mù của trận pháp, lực lượng của chúng ta là vô hạn, có thể tùy ý điều khiển thiên địa lực!
Trong tiếng hô này, chỉ thấy từ trong Địa Cung có bảy đạo cầu vồng bay ra. Lữ Văn Nhiễm cầm đầu, nhanh chóng tiến lên mặt đất, biến mất trong sương mù.
Trên mặt đất, sương mù quay cuồng hoàn toàn bao phủ tu sĩ Lục Ma Châu. Cả một vùng thiên hôn địa ám. Gần vạn tu sĩ trong Địa Cung lúc này cũng đồng loạt bay ra.
Một hồi đại chiến cứ như vậy mà xảy ra!
Vương Lâm cũng ở trong đám tu sĩ này. Thần sắc hắn bình tĩnh, xé gió lao đi. Dung nhập trong sương mù trên Thái Cổ Tinh Thần. Sương mù này đối với tu sĩ Lục Ma Châu mà nói có thể cản trở thần thức, cản trở thiên địa lực nhưng đối với tu sĩ Thiên Ngưu Châu lại nhẹ nhàng chui vào trong cơ thể giống như đại bổ vậy.