Tiên Nghịch

Chương 1762: Người tên Vương Lâm


Lưu Chi Nguyên mất đi thân thể, ở cách Vương Lâm mấy trăm trượng ầm ầm nổ tung, hóa thành một vùng huyết nhục rơi phủ cả đại địa. Nguyên Thần của hắn cũng vặn vẹo. Bị một kích cực mạnh này của Vương Lâm đánh cho vỡ vụn.
 
Chỉ có đầu của hắn là bị một luồng lực mạnh mẽ cuốn đi. Bay thẳng về phía Vương Lâm. Bị hắn bắt lấy, thu lại rồi thân thể nhoáng lên, hoàn toàn biến mất.
 
Trong tích tắc khi Vương Lâm biến mất, toàn bộ chiến trường đột nhiên trở nên an tĩnh. Giọng điệu thê lương của Lưu Chi Nguyên trước khi chết truyền khắp tám phương!
 
Lão già họ Trương tu vi Không Kiếp trung kỳ của Lục Ma Châu đang giao chiến với Lữ Văn Nhiễm chấn động toàn thân, không quan tâm tới Lữ Văn Nhiễm nữa, thân thể vội vàng lui về phía sau. Ánh mắt Lữ Văn Nhiễm kia sững lại, nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết trước khi tử vong kia.
 
Có tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ chết trận sao?
 
Lưu Chi Nguyên!
 
Lão giả họ Trương kia lui nhanh về phía sau, trong chớp mắt đã tới vị trí Lưu Chi Nguyên tử vong. Nhìn huyết nhục đầy đất, con ngươi trong hai mắt hắn co rút lại. Hắn hiểu rõ là Lưu Chi Nguyên này có quan hệ với Tông chủ Đạo Ma Tông, giờ phút này thấy kẻ này tử vong, tâm thần đã hoàn toàn chấn động.
 
Còn cả lão già họ Triệu đang giao chiến với ba người Viêm Loan kia lúc này cũng nhanh chóng lui về phía sau. Trong tích tắc khi ba người Viêm Loan sửng sốt khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia, lão cũng đi tới vị trí Lưu Chi Nguyên tử vong.
 
Lưu Chi Nguyên. Chết rồi sao?
 
Ba tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ đến từ Lục Ma Châu kia giờ phút này cũng lui về phía sau, đồng loạt gần tới. Sắc mặt bọn họ tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ không thể nào tin nổi.
 
Trừ bọn họ ra, lúc này trên Cực Thiên thảo nguyên, phàm là tu sĩ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lưu Chi Nguyên trước khi chết tâm thần đều chấn động, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
 
Có tu sĩ Không Kiếp tử vong!
 
Giọng nói kia. Giọng nói kia rất giống Lưu trưởng lão!
 
Lại có tu sĩ Không Kiếp chết trận!
 
Tiếng xôn xao lập tức vang lên. Tu sĩ Không Kiếp có rất hiếm khi tử vong!
 
Rút lui!
 
Hai mắt lão giả họ Triệu lộ hàn quang, tay áo vung lên, thần thức gào thét tràn ngập bốn phía, hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng lao đi. Mọi người bên cạnh lập tức đi theo, trong chớp mắt đã biến mất.
 
Lữ Văn Nhiễm không truy kích mà nhìn theo bóng lưng đối phương, lộ vẻ trầm tư.
 
Người tử vong này thân phận nhất định không nhỏ. Chẳng qua là không hiểu ai giết hắn?
 
Ánh mắt Hứa Đông Đức quét qua bốn phía cau mày. Hắn cũng không biết là ai giết tu sĩ Không Kiếp của đối phương, nhưng giờ phút này trong lòng cũng hơi khiếp sợ.
 
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thể giết chết một tu sĩ Không Kiếp, người này là ai!
 
Duy chỉ có Viêm Loan kia con ngươi trong mắt co rút lại. Nữ tử này mơ hồ đoán ra chút đầu mối, cánh tay dấu trong áo không khỏi run rẩy.
 
Là hắn.
 
Tu sĩ Không Kiếp rút lui, lúc này mấy ngàn tu sĩ Lục Ma Châu còn sống ở nơi đây rối rít mang theo sự sợ hãi vội vàng bỏ chạy, trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
 
Trở về Địa Cung, phòng thủ nghiêm mật. Đối phương nhất định sẽ còn tấn công lần thứ hai. Chúng ta chỉ ở trong sương mù phòng thủ là được, chớ đuổi theo ra ngoài!
 
Lữ Văn Nhiễm phất tay áo, ánh mắt quét về bốn phía.
 
Là ai.
 
Hắn trầm mặc bước đi, dung nhập vào cả đại địa, hoàn toàn biến mất.
 
Ngay sau đó, tất cả tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong sương mù vội vàng trong biến cố bất ngờ này, đồng loạt dung nhập vào trong vùng đất.
 
Phía dưới vùng đất của Cực Thiên thảo nguyên, ở Địa Cung lúc này gần vạn tu sĩ đi ra lúc này trở lại chỉ còn không tới bốn ngàn người. Bốn ngàn người còn sống đều trầm mặc, sau khi trở về vội vàng tiến vào động phủ của mình, chuẩn bị cho đợt chiến đấu tiếp theo.
 
Vương Lâm cũng theo mấy ngàn tu sĩ, này trở lại Địa Cung này. Sắc mặt hắn tái nhợt. Đánh một trận với Lưu Chi Nguyên, thời gian không dài lắm nhưng lại là một trận đánh cực kỳ khó khăn của Vương Lâm. Hắn đã tính toán hết thảy mọi thứ, bao gồm cả thứ tự xuất thủ và phản ứng của đối phương, thừa dịp tiên lực trong cơ thể đối phương khô kiệt, hơn nữa còn phối hợp với cả trận pháp sương mù.
 
Tất cả mọi điều kiện như vậy phối hợp mới có thể đánh chết Lưu Chi Nguyên. Nhưng mặc dù như thế hắn vẫn bị thương, giờ phút này trong lồng ngực đau đớn vô cùng, cần phải nhanh chóng chữa thương.
 
Đây là tu sĩ Không Kiếp đầu tiên ta giết..., muốn giết tu sĩ Không Kiếp thật quá khó khăn!
 
Vương Lâm trầm mặc, nếu không phải nơi đây có Thiên Ngưu trận pháp, sợ là muốn giết đối phương sẽ không thể thành công.
 
Đối với việc bản thân giết Lưu Chi Nguyên những người khác không phát hiện ra là ai ra tay, Vương Lâm đã đoán từ sớm. Trên thực tế hắn trong lúc ra tay, để để phòng đối phương bỏ chạy đã dùng trận pháp cấm chế trên la bàn co rút lại bốn phía quanh chỗ hắn và Lưu Chi Nguyên giao chiến. Có trận pháp cấm chế này, cho dù là thần thức của người bên ngoài tiến vào thì hầu hết cũng chỉ thấy mơ hồ không rõ mà thôi.
 
Cho nên dù là dùng Hồn Dẫn Quy Thuật gọi về La Vân Hải - Đệ cửu Tiên Tổ của Đại Hồn Môn thì bên ngoài cấm chế cũng khó lòng phát hiện được.
 
Dù sao thì trên người Vương Lâm cũng có không ít bí ẩn, cần có một chút thủ đoạn để người khác không chút ý, cho nên mới thi triển cấm chế kia, khiến cho người ngoài không thể phát hiện quá rõ ràng. Giờ phút này bên trong Địa Cung hầu như trong lòng mỗi tu sĩ đều nổi lên rất nhiều phán đoán. Bọn họ đều đang nghĩ xem rốt cục là ai đã giết một tu sĩ Không Kiếp của đối phương!
 
Trong đại điện của Địa Cung, lúc này có sáu tu sĩ Không Kiếp. Lữ Văn Nhiễm và Viêm Loan đều đang ngồi ở đó, trầm mặc không nói. Bên cạnh bọn họ còn có ba lão già lần trước khinh thị Vương Lâm.
 
Thần sắc ba lão già này tràn ngập chấn động, hiển nhiên đối với việc một tu sĩ Không Kiếp của đối phương bị giết cảm thấy khó lòng tin nổi. Nếu là do Lữ Văn Nhiễm ra tay thì bọn họ còn có thể tiếp nhận. Dù là tu sĩ Không Kiếp ở nơi này ra tay thì còn có thể coi là đúng. Nhưng hiển nhiên người giết tu sĩ Không Kiếp của Lục Ma Châu không phải là bất cứ ai ở nơi này. Vậy người này rốt cục là ai!
 
Ta không thấy rõ. Lúc ấy đang chiến đấu, tu sĩ họ Lưu kia lui lại phía sau, giống như muốn uống đan dược bổ sung tiên lực, sau đó liền truyền tới tiếng chém giết.
 
Trong lúc đó ta cùng từng dùng thần thức đảo qua nhưng dường như có một đạo cấm chế, thần thức ta sau khi tiến vào lập tức mơ hồ không rõ.
 
Ta cũng từng dùng thần thức dò xét, cũng không phát hiện ra điều gì.
 
Ba tu sĩ Không Kiếp của tông môn phụ cận đều chậm rãi mở miệng. Thần sắc bọn họ mang theo vẻ nghi hoặc mà kiêng kỵ. Nghi hoặc không biết ai đã giết đối phương, kiêng kỵ là trong thời gian ngắn như vậy có thể giết một tu sĩ Không Kiếp được xưng là bất diệt, vậy thì cần phải có tu vi tới mức nào!
 
Tu sĩ vượt qua chín lần Huyền Kiếp, chính thức bước vào Không Kiếp tới một mức độ nào đó có thể xưng là bất tử bất diệt! Bất tử là thọ nguyên lâu dài, hầu như thọ cùng trời đất, bất diệt đó là bởi vì tu sĩ Không Kiếp rất khó tử vong!
 
Không biết là ai.
 
Một trong ba lão già trước đây khinh thị Vương Lâm mở miệng thì thào.
 
Xem ra trong đám tu sĩ bên ngoài có ấn dấu một cường giả.
 
Ánh mắt Lữ Văn Nhiễm đảo qua trên người mọi người. Hắn không tin rằng những người trước mặt này có thể trong một thời gian ngắn như vậy giết chết một tu sĩ đồng giai.
 
Ánh mắt đảo qua. Đột nhiên hắn nhớ tới một người, đồng tử trong mắt co rút lại, nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy ý nghĩ này rất hoang đường.
 
Không có khả năng đó, hắn không thể làm được điều này!
 
Lữ Văn Nhiễm vừa nghĩ tới Vương Lâm.
 
Được rồi, nếu người này không muốn hiện thân thì cũng không nên tìm kiếm. Việc này đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt. Mà người này nói không chừng cũng sẽ hiện thân sớm thôi!
 
Thần sắc Lữ Văn Nhiễm âm trầm. Hắn không thích ở nơi mình trấn thủ lại xuất hiện một người mà bản thân không nắm chắc. Điểm này khiến tâm tình của hắn hơi dao động.
 
Có khả năng là một người không ở nơi này mà đi ngang qua hỗn chiến rồi ra tay hay không.
 
Thành Hàm Đan cau mày. Đột nhiên nói.
 
Lời này vừa thốt lên liền khiến mọi người bốn phía trầm tư. Lữ Văn Nhiễm ngần ra, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này có khả năng rất lớn. Dù sao thì hắn cũng không thể tin trong đám tu sĩ này, ngoài mình ra có người làm được điều này.
 
Cảnh tượng tương tự cũng phát sinh bên ngoài sương mù của Cực Thiên thảo nguyên, ở vị trí này, giờ phút này mấy ngàn tu sĩ Lục Ma Châu đều trầm mặc, khoanh chân tản ra. Vị trí chính giữa là của hai lão già Không Kiếp trung kỳ. Đối với việc Lưu Chi Nguyên tử vong, họ đang bắt đầu hỏi han.
 
Lục Ma Châu ta và Thiên Ngưu Châu giao chiến cũng không phải là không từng có tu sĩ Không Kiếp chết. Nhưng trơ mắt nhìn người ta tử vong, sau khi chết lại không biết người nào giết thì đây là lần đầu tiên!
 
Thần sắc lão già họ Trương cực kỳ âm trầm, ẩn chứa vẻ tức giận, trong lòng chấn động. Hắn không biết nếu Tông chủ Đạo Ma Tông nhiều năm qua vẫn phong bế thần thức, luôn bế quang sau khi biết được chuyện này sẽ giận dữ tới mức nào.
 
Thân phận Lưu trưởng lão.
 
Một tu sĩ Không Kiếp cùng sát cánh với Lưu Chi Nguyên giao chiến thấp giọng nói. Nhưng không có dũng khí nói hết câu.
 
Chuyện thân phận tạm tới gác một bên. Các ngươi nhớ lại cẩn thận xem có chút dấu vết nào hay không. Tại sao trong thời gian ngắn như vậy là xuất hiện chuyện này!
 
Lão già họ Triệu thầm than, chậm rãi nói.
 
Lưu trưởng lão lúc ấy lui lại phía sau. Đang muốn dùng đan dược. Chúng ta bị sương mù ngăn cách, không rõ chuyện gì nhưng rất nhanh liền truyền ra tiếng chém giết. Chẳng qua thời gian một nén nhang, chém giết liền chấm dứt.
 
Thần thức không thể dò xét bên trong, có một tầng cấm chế bao phủ.
 
Nhưng ta nhận ra lúc Lưu trưởng lão xuất ra pháp bảo, dẫn động vô số oán khí ngưng tụ.
 
Mấy người đều mở miệng nói là chuyện vừa xảy ra.
 
Triệu trưởng lão, ta có một phát hiện.
 
Đột nhiên một nữ tử vẫn không nói gì mở miệng.
 
Nữ tử này chính người chiến đấu cùng Lưu Chi Nguyên với ba tu sĩ Không Kiếp của Thiên Ngưu châu. Thần sắc nàng hơi do dự. Lời nói vừa thốt lên, nhìn lão già họ Triệu một cái liền cắn răng nói tiếp.
 
Thứ ngăn cản thần thức chúng ta ngoài sương mù của Thiên Ngưu trận pháp thì còn có một tầng cấm chế. Cấm chế này. Hẳn là Đoạn Không cấm trận của Cấm Ma Tông!
 
Trận pháp này ta đã từng tiếp xúc, hẳn là không nhìn lầm đâu!
 
Lời nói này vừa dứt, mọi người xung quanh đều an tĩnh, tập trung nhìn lão già họ Triệu kia.
 
Lão già họ Triệu này chính là người của Cấm Ma Tông trong tam đại ma tông của Lục Ma Châu!
 
Đoạn Không cấm ta cũng không am hiểu, không quen thuộc lắm. Nếu thật sẽ còn có phát hiện khác.nhưng ngươi đã nói vậy thì ta sẽ ghi nhớ.
 
Ánh mắt lão già họ Triệu lóe lên, chậm rãi nói.
 
Kịch biến trên Đan Hải, sau khi Cấm Ma Tông chúng ta điều tra, phối hợp với thám tử hồi báo, tập trung trên một trưởng lão của Đại Hồn Môn tên là Vương Lâm. Mà la bàn Đoạn Không cấm trên đường biến mất! Nhưng căn cứ vào trận pháp trong tông môn, la bàn này hẳn là không bị hủy diệt!
 
Lão già họ Triệu vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Cực Thiên thảo nguyên.
 
Nếu đúng là như thế thì rất có khả năng chính hắn giết Lưu trưởng lão! Mà dù không phải thì cũng nhất định có chút liên quan!
 
Họ Vương.
 
Hai mắt lão già họ Trương lóe lên sát khí. Hắn phải giết người này. Nếu không hắn không thể nhận nổi lửa giận của tông chủ.