Trên Cực Thiên thảo nguyên, trăng sao sáng tỏ bao phủ cả mặt đất nơi này, khiến cả thảo nguyên chìm trong một vùng sáng bạc, từ xa nhìn lại vô cùng đẹp đẽ, có một cảm giác yên lặng không nói lên lời, không thể nhìn ra nơi này ban ngày đã từng xảy ra đại chiến giữa mấy vạn tu sĩ.
Dù là trên mặt đất cũng không thấy bất kỳ thi thể hài cốt gì. Thân thể và hồn phách tu sĩ tử vong toàn bộ đều bị sương mù cắn nuốt hấp thu sạch trước khi tiêu tán, không còn có gì khác thường.
Ở gần nơi này thấy có chút mùi máu tanh, là dấu vết còn lại của trận chiến thảm liệt ban ngày!
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, không thể xâm nhập vào Địa Cung sâu trong nền đất. Ở bốn phía của cung điện dưới nền đất này, Vương Lâm đang ngồi trong một động phủ. Bên trong động phủ tối đen như mực, không chút ánh sáng, ngay cả thân ảnh Vương Lâm cũng đều ẩn trong bóng tối, giống như hoàn toàn hòa hợp với bóng đêm.
Giết Lưu Chi Nguyên, Vương Lâm đã phải trả giá lớn. Tất cả tính toán và một kích cuối cùng của hắn đã thành công. Giờ phút này sắc mặt hắn tái nhợt, nhắm mắt thổ nạp.
Cũng không biết qua đi bao lâu, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt, trong mắt lóe lên hàn quang. Hàn quang này ở trong động phủ đen tối giống như hai ngọn lửa. Bùng lên trông cực kỳ kinh người.
Muốn giết một tu sĩ Không Kiếp gian nan tới mức nào lúc này Vương Lâm đã nhận thức được rất sâu sắc. Giống như người khác muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Mà đủ thủ đoạn cùng pháp bảo của Lưu Chi Nguyên cũng còn chưa kịp thi triển nhiều. Dù sao Vương Lâm cũng nắm thời cơ cực chuẩn xác, nếu không thì kết quả trận đánh này không thể nói trước được.
Mười tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ, ba tu sĩ Không Kiếp trung kỳ. Nhiệm vụ Thanh Ngưu lão tổ giao cho ta quá khó khăn.
Vương Lâm trầm mặc. Trên thức tế khi hắn đáp ứng điều kiện của Thanh Ngưu lão tổ thì đã suy nghĩ cẩn thận việc này.
Sở dĩ hắn đáp ứng là bởi hắn không muốn nợ ân tình do ba món lễ vật kia! Chỉ cần nói tới thủy bổn nguyên thôi thì đã chẳng khác gì tặng hắn một đạo bổn nguyên!
Mà bổn nguyên nếu thông qua tự mình tìm hiểu và tu luyện, mức độ khó khăn tới mức nào, từ hỏa bổn nguyên và lôi bổn nguyên Vương Lâm đã biết được. Cho nên phần lễ vật này nặng tới mức Vương Lâm không thể mở miệng cự tuyệt.
Còn về Không Gian Thạch tuy nói là nhìn bề ngoài tầm thường nhưng Vương Lâm mơ hồ có chút suy đoán, vật này cũng không đơn giản như bề ngoài, bên trong tồn tại rất nhiều không gian, vô cùng huyền diệu.
Mà phần lễ vật cuối cùng nọ là một lần tính toán thì lại càng có thể trong thời khắc mấu chốt trợ giúp Vương Lâm một lần, thậm chí có thể nghịch chuyển càn khôn!
Ba phần lễ vật như vậy, Vương Lâm nếu đã nhận thì với tính cách của hắn nhất định phải báo đáp!
Còn chín tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ nữa. Ta có thể giết một người, tất nhiên có thể giết thêm chín người! Chính yếu nhất là ba tu sĩ Không Kiếp trung kỳ. Dù là tự bạo hồ lô chứa ba nghìn vạn đạo hồn kia thì nhiều nhất cũng chỉ có thể giết một người mà thôi. Còn hai người còn lại.
Vương Lâm nhíu mày, nhưng không lùi bước chút nào mà hai mắt tràn ngập hàn quang.
Thanh Ngưu lão tổ đưa ra ba điều kiện này nghĩ là ta không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, sẽ trì hoãn thật lâu.nhưng trong cuộc chiến giữa Thiên Ngưu Châu và Lục Ma Châu này, ta không muốn tham dự nhiều, muốn nhanh chóng hoàn thành toàn bộ ba điều kiện này. Không còn quan hệ gì với Đại Hồn Môn nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Vương Lâm cúi đầu, nhìn mặt đất dung hợp với bóng tối, không thể thấy rõ ràng cửa động phủ, trong đầu hiện lên một loạt ý niệm.
Đúng lúc này Vương Lâm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài động phủ, ánh mắt giống như xuyên thấu cánh của, nhìn thấy trong Địa Cung yên tĩnh lúc này mơ hồ có tiếng hô hấp. Ánh sáng u ám, mượn chút nguyệt thạch ở nơi này chiếu sáng.
Trong ánh sáng u ám này có một hư ảnh nữ tử từ xa xa bay tới. Đứng bên ngoài động phủ của Vương Lâm.
Nàng nhìn động phủ của Vương Lâm, thần sắc lộ vẻ do dự, trầm mặc hồi lâu, đang muốn truyền thần niệm vào thì đột nhiên từ trong động phủ truyền ra giọng nói bình tĩnh của Vương Lâm.
Viêm Loan đạo hữu đêm khuya tới chơi, cần gì do dự bên ngoài. Mời vào.
Lời nói của Vương Lâm vọng ra, cửa động phủ cũng vô thanh vô tức mở ra, lộ ra một khe hở. Bên trong khe hở tối đen. Không nhìn rõ cảnh vật.
Từ vị trí của Viêm Loan nhìn lại, khe hở trên cửa động phủ giống như một cái miệng khổng lồ mở ra cắn nuốt nhân tâm, giống như đang đợi chính mình tiến vào.
Trầm mặc một lát nữa, Viêm Loan cắn răng. Trong lòng nàng có nghi vấn, nếu không thể tìm hiểu rõ thì tâm lý khó mà bình tĩnh được. Viêm Loan bước tới, thân thể nhoáng lên, giống như sương khói tiến vào cái khe bên trong động phủ.
Trong tích tắc khi thân thể nàng tiến vào, đại môn của động phủ lập tức đóng lại, không lộ ra chút khe hở nào.
Đại môn của động phủ đóng lại. Bước chân Viêm Loan cũng lập tức dừng lại. Nàng nhìn về phía trước, chỉ thấy một vùng đen tối, trừ khi tu vi vận chuyển lên hai mắt, nếu không nhìn chỉ thấy mơ hồ.
Nàng mơ hồ có thể thấy cách đó không xa, Vương Lâm đang khoanh chân ngồi. Thân ảnh kia gây cho nàng áp lực rất lớn. Loại áp lực này nguyên nhân chủ yếu tới từ uy áp trong hai lần đánh cuộc của hai người trên Tàng Hồn Các.
Nhìn về phía trước, Viêm Loan thân là tu sĩ Không Kiếp, phát hiện thấy nơi này tồn tại một luồng sát khí. Sát khí này rất nhạt, cũng không phải nhằm vào mình mà tản ra, hiển nhiên là sau khi đối phương giết chóc trở về, khi thôn nạp, tự nhiên cơ thể tản ra mà thôi.
Khí tức này chỉ có tu sĩ cẩn thận thì mới phát hiện ra.
Không biết tại sao, trong nháy mắt khi phát hiện ra sát khí này, trong đầu Vương Lâm hiện lên thân ảnh của Lưu Chi Nguyên kia, kề cả cảnh tượng hắn chết, giống như ảo ảnh tự nhiên xuất hiện trong đồng tử Viêm Loan.
Nàng giống như thấy cả quá trình Vương Lâm trong thời gian ngắn giết chết Lưu Chi Nguyên.
Viêm Loan đạo hữu, giờ này đã khuya, ngươi đứng ở bên ngoài động phủ của Vương mỗ, một câu cũng không nói, chẳng lẽ có chuyện gì gấp rút không đợi được.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, lời nói không nhanh không chậm thốt lên.
Tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ của Lục Ma Châu kia là ngươi giết phải không?
Viêm Loan trầm mặc trong chốc lát, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên trong động phủ này.
Nhất định là ngươi. Trong Địa Cung này trừ Lữ Văn Nhiễm trưởng lão ra thì không có kẻ nào trong thời gian ngắn như vậy có thể làm được điều này. Nếu có thì nhất định là ngươi!
Người khác không biết bản lãnh của ngươi nhưng ta lại rất rõ ràng!
Viêm Loan nhìn thân ảnh Vương Lâm ẩn trong bóng tối, nhẹ giọng nói.
Vương Lâm, là ngươi phải không?
Không thể trả lời!
Vương Lâm trầm mặc một chút, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, chậm rãi mở miệng, không chút dao động mà vẫn bình thường như trước.
Nghe Vương Lâm nói ra bốn chữ này, Viêm Loan mỉm cười, vuốt mấy sợi tóc trước mắt, nhìn Vương Lâm trong bóng tối, nhẹ giọng nói.
- Ta không biết tại sao ngươi không thừa nhân, nhưng lúc này khí tức của ngươi không yên, hiển nhiên đã phải trả giá nhất định. Dù sao cũng là tu sĩ Không Kiếp, không dễ dàng giết chết như vậy.
Nếu ngươi muốn tìm người giúp đỡ thì ta có thể. Điều kiện tiên quyết là sau khi giết chết tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ của đối phương, đạt được lợi ích thì ta với ngươi mỗi người một nửa! Mạo muội quấy rầy, mong Vương trưởng lão không nên để ý. Đây là tâm ý của Viêm Loan, hoàn toàn là thành ý!
Đây mới chính là mục đích khiến Viêm Loan tới đây. Nàng sau khi nói xong liền thả một viên đan dược xuống mặt đất, cúi đầu trước Vương Lâm, chậm rãi lui lại phía sau, tay áo vung lên. Một luồng gió nhu hòa hiện lên trong động phủ, khiến đại môn mở ra, sau đó hóa thành một làn khói biến mất.
Tới cuối cùng Vương Lâm đối với câu hỏi của Viêm Loan chỉ nói bốn chữ, không nói gì hơn. Giờ phút này Viêm Loan rời đi, Vương Lâm mở hai mắt, hai luồng sáng như ngọn lửa bùng lên trong bóng tối.
Hắn nhìn đại môn của động phủ, nhìn bóng lưng Viêm Loan rời đi, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, tay phải đưa về phía trước. Viên đan dược nọ bay tới, rơi vào trong tay hắn. Cẩn thận nhìn vài lân, thấy đan dược này có từng đợt hương thơm mát lan ra, cực kỳ bất phàm, hiển nhiên rất tốt để trị thương. Từ từ, khóe miệng Vương Lâm dần mỉm cười.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Hai ngày qua đi rất nhanh. Tu sĩ Lục Ma Châu bên cạnh Cực Thiên thảo nguyên trong hai ngày này vô cùng yên tĩnh, không triển khai đợt tấn công thứ hai. Giống như đang đợi thứ gì đó, chỉ hàng ngày phái ra mấy chục người tới gần quan sát động tĩnh Cực Thiên thảo nguyên.
Ở Địa Cung mỗi ngày cũng phái ra không ít tu sĩ tuần tra bên ngoài, thỉnh thoảng phát sinh chút xung đột nhưng không chém giết trên quy mô lớn.
Tu sĩ xuất ngoại tuần tra do ba lão già phái ra, còn có lão già họ Chu kia toàn quyền phụ trách. Trừ tu sĩ Không Kiếp ra, đám tu sĩ còn lại lúc nào cũng có thể bị phái ra tuần tra.
Còn về những tu sĩ không bị phái ra ngoài thì đều chìm đắm trong thổ nạp. Không ngừng bảo trì tu vi đỉnh phong của mình, tùy thời nghênh đón trận chiến mới. Dù sao thì trong lòng tu sĩ Thiên Ngưu Châu đều hiểu rõ, Lục Ma Châu không buông tay dễ dàng như vậy.
Tu sĩ tầm thường có thể không để ý tới việc này nhưng thân là người có tu vi cao nhất ở đây, Lữ Văn Nhiễm ở trong cung điện, nhìn về phía mặt đất bên trên, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Theo hắn thấy thì việc này rất quỷ dị. Tu sĩ Lục Ma Châu rất có khả năng đang đợi viện quân tới. Nếu thật sự như vậy thì Địa Cung nhất định sinh biến.
Còn có người giết tu sĩ Không Kiếp của đối phương là ai, trong hai ngày này vẫn luôn khiến Lữ Văn Nhiễm suy nghĩ. Hắn loại trừ đám người bọn hắn, cuối cùng suy đoán đều rơi vào Vương Lâm.
Dù hắn không tìn Vương Lâm có bản lãnh như vậy nhưng sự việc này trọng đại. hắn âm thầm triệu lão già họ Chu tới, sau khi phân phó liền để hắn cung kính cáo từ.
Thời gian hai ngày này thương thế trong cơ thể Vương Lâm khôi phục không ít. Vào hoàng hôn ngày thứ ba, đến bên ngoài động phủ của Vương Lâm ngoài Viêm Loan lại có một người nữa, cũng là khách không mời.
Vương đạo hữu của Đại Hồn Môn, hôm nay xin mời đạo hữu dừng đả tọa, ra ngoài tuần tra một đêm!
Người nói chuyện chính là lão già họ Chu được Lữ Văn Nhiễm sắp đặt.
Giờ phút này hắn đứng bên ngoài động phủ, thần sắc bình tĩnh, lời nói lộ vẻ không thể chối từ, lạnh lùng nói.