Vừa dứt lời, lão nhân mặc áo đen và thanh niên mặc áo trắng bay thẳng tới chỗ La Phù. Lực do La Phù phát ra có ảnh hưởng lớn đối với tu sĩ Liên Minh nhưng với hai người bọn họ lại chẳng hề có chút ảnh hưởng thậm chí còn trợ giúp.
Mạnh Vân Tử lại cắn răng, tay phải điểm một cái vào chữ Thiếp. Thần niệm dung nhập khiến cho một cái huyết cầu La Phù nổ tung. Một huyết nhân nữa lại xuất hiện, nghênh chiến với lão già trên tinh cầu tu chân.
Vào lúc này, người khổng lộ của tộc Cự Ma ầm ầm lao đến. Trên đường đi, hễ gặp phải tu sĩ La Thiên nào, nếu tu vi thấp hơn mình liền đưa tay bóp nát rồi ném vào miệng.
Người khổng lồ của tộc Cự Ma không ngờ lại có tu vi Dương Thực đỉnh phong. Chỉ có điều thân thể hắn quá mạnh, lại hấp thu được nguyên lực trong trời đất nên hơn tu sĩ bình thường nhiều lắm. Tuy tu vi của người đó chỉ là Dương Thực đỉnh phong nhưng trên thực tế cũng đủ để đánh với tu sĩ Khuy Niết sơ kỳ bình thường một trận. Nhất là mức độ thân thể của hắn lại không hề sợ hãi phần lớn pháp bảo. Vào lúc này, hắn cứ thế lao thẳng tới Mạnh Vân Tử đang ở trên cái cây. Ánh mắt của hắn có chút đục ngầu, bên trong như ẩn chứa một sự điên cuồng.
- Hắn muốn tự bạo. - Bên tai Vương Lâm, chợt vang lên một âm thanh êm tai của phụ nhân mặc cung trang. Nàng nhìn người khổng lồ đang nhanh chóng tới gần mà mở miệng nói.
Vương Lâm gật đầu, liếc nhìn nguyên thần của Mạnh Vân Tử. Hiển nhiên là vào lúc này nguyên thần đang cố gắng hồi phục để tiếp tục thi triển thần thông huyết nhân, không thể để bị quấy rầy.
Nhưng Vương Lâm không tin Mạnh Vân Tử không chuẩn bị trước. Chỉ có điều, bây giờ không phải là lúc để dò xét. Người khổng lồ càng lúc càng đến gần, một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm:
- Ta đi.
Vừa nói, hắn liền bước về phía trước, nghênh đón người khổng lồ.
Phụ nhân mặc cung trang mỉm cười. Mặc dù đang trong đại chiến nhưng nàng vẫn hết sức thong dong, nói với Vương Lâm:
- Hứa đạo hữu cẩn thận.
Vương Lâm bước ra khỏi phạm vi lực lượng của cái cây, bên trai liền nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm. Gã khổng lồ của tộc Cự Ma càng lúc càng tới gần, tiếng rống của hắn chẳng khác gì tiếng nổ, lan tới.
Tốc độ của gã khổng lồ càng lúc càng nhanh. Một làn hơi thở hủy diệt càng lúc càng đậm trên người hắn. Gần như trong khoảng thời gian ngắn, người khổng lồ tới gần, tay phải nắm lại đánh về phía trước. Đồng thời, hắn hét lớn:
- Lui!
Một quyền vừa đánh ra liền kéo theo một trận cuồng phong về phía Vương Lâm. Chỉ có điều, cuồng phong tuy mạnh nhưng không thể làm cho Vương Lâm lui lại nửa bước. Sắc mặt hắn lạnh như băng, chẳng hề nghĩ ngợi cũng đánh ra một quyền.
Cảnh tượng lúc này hết sức quái dị. Đối diện với nắm tay của người khổng lồ, Vương Lâm chẳng khác gì một con kiến hôi. Nắm tay của hắn lại càng chẳng có gì đáng so sánh.
Nhưng trong khoảng khắc nắm đấm của cả hai tới gần nhau, những tiếng nổ ầm ầm lập tức vang lên, càng lúc càng mạnh. Dường như tất cả những tiếng nổ đó tô điểm cho khoảng khắc mà hai nắm đấm chạm nhau.
Nắm tay cả hai càng lúc càng gần, khiến cho những âm thanh đó lấn át tất cả những âm thanh khác. Tất cả tu sĩ hai bên ở xung quanh, chỉ cảm thấy trong tai ù ù.
Thoáng cái, nắm tay của hai người càng lúc càng tới gần. Chỉ trong chốc lát khi hai nắm tay đụng vào nhau, một tiếng nổ long trời lở đất liền vang lên.
Âm thanh đó quá mức kịch liệt khiến cho vô số tu sĩ xung quanh chấn động. Đồng thời, một gợn sóng nhanh chóng tỏa ra xung quanh.
Vô số những trận giao chiến của các tu sĩ bị gián đoạn, vội vã lui lại phía sau. Ánh mắt mọi người kinh hãi, cùng nhìn về phía Vương Lâm và người khổng lồ đang giao chiến.
Thân thể người khổng lồ chấn động mạnh. Hắn cảm thấy từ nắm tay nhỏ bé của đối phương, một luồng lực chẳng khác gì thủy triều nhanh chóng lao tới khiến cho hắn phải phun ra một ngụm máu tươi. Tay phải của hắn vang lên những tiếng răng rắc rồi trong nháy mắt, nổ tung. Máu thịt bắn ra tung tóe.
Hừ lên một tiếng đau đớn, gã khổng lồ không thể chịu nổi luồng lực mạnh đó cứ thế bị đẩy lùi về phía sau.
Sự tan rã của hắn vẫn chưa dừng lại. Với lực lượng Cổ Thần của Vương Lâm, cho dù hắn là tộc nhân của tộc Cự Ma cũng không thể nào chịu nổi. Chẳng những cánh tay phải bị nổ tung mà hơn một nửa thân thể cũng chịu số phận tương tự.
Sự điên cuồng càng lúc càng nhiều trong mắt của gã khổng lồ. Từ thân thể của hắn chợt phát ra một làn hơi thở mang tính hủy diệt. Trong phút chốc, hắn định tự bạo.
Dương Thực đỉnh phong tự bạo có thể nói là uy lực rất mạnh. Nhất là người này lại tự bạo với thân thể của tộc Cự Ma, nên uy lực của nó cho dù là Vương Lâm cũng phải nhíu mày.
Sắc mặt Vương Lâm có chút đỏ hồng, nhưng ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo. Sau khi nghĩ cách phun ra một ngụm máu tươi, tay phải bắt quyết, chỉ tay về phía trước, quát:
- Hô phong.
Vừa dứt lời, một làn gió đen chợt xuất hiện từ tay phải của Vương Lâm rồi tỏa ra thành một cơn gió. Bên trong có hai con rồng đen lao thẳng về phía người khổng lồ. Chúng quấn lên thân thể gã, liên tục cắn nuốt ngọn lửa sinh mệnh.
Thuật Hô Phong rất mạnh, hóa thành rồng đen lao tới khiến cho thân thể người khổng lồ tiếp tục bị đẩy về phía sau. Trong nháy mắt đã rời đi rất xa, đồng thời, hai con rồng đen hấp thu khiến cho uy lực tự bạo của người khổng lồ yếu đi rất nhiều.
"Ầm..."
Sau một tiếng nổ vang lên, một làn sóng tản ra bốn phía thu hút sự chú ý của tất cả tu sĩ. Thậm chí có một số lão quái đang đấu pháp cũng phải quay đầu nhìn.
Sắc mặt Vương Lâm có chút tái nhợt, lảo đảo lui lại trên Cự Mộc, thể hiện ra hình dạng bị thương. Trên thực tế, giết một gã khổng lồ của tộc Cự Ma đối với thân thể Cổ Thần của Vương Lâm mà nói chẳng có gì khó khăn.
Trên cái cây, phụ nhân mặc cung trang mỉm cười, nói:
- Thần thông của Hứa đạo hữu, tiểu nữ xin bội phục. Nhất là trong nháy mắt có thể khiến cho thân thể ngưng tụ pháp thuật càng khiến cho người ta kinh ngạc.
Nguyên thần của Mạnh Vân Tử mở mắt, tỏ vẻ tán thưởng, nhưng chỉ gật đầu không nói gì. Ngón tay của hắn phải chỉ vào chữ Chiến thứ hai bên cạnh. Một luồng thần niệm mênh mông dung nhập vào bên trong.
Trong phút chốc, chỉ thấy trong số mười bốn huyết cầu La Phù lại có một cái nhanh chóng co lại. Nhưng nó không nổ tung mà lại ngưng tụ lại thành một huyết nhân tỏa ra hơi thở giống như có thần thông nghịch chuyển cứ thế bước tới chỗ một huyết nhân khác và thanh niên bạch y đang giao chiến với lão nhân thuộc Liên Minh.
Xa xa, nữ nhân mặc váy màu lam càng nhíu mày. Bàn tay ngọc chỉ về phía trước. Ngay lập tức hai người khổng lồ đang đứng bên liền lao đi. Một trong hai người lao thẳng về phía La Phù.
Một người khác lại lao về phía cái cây. Khi tộc nhân tộc Cự Ma tới gần, lão nhân đứng trên tinh cầu tu chân do hắn khiên cũng bay lên. Hai tay hắn bắt quyết, nhấn một cái xuống dưới.
Nhất thời, tinh cầu tu chân giữa lão và người khổng lồ liền xoay tròn, tỏa ra một làn sóng. Lão nhân cất tiếng thở dài, rồi ngay lập tức đẩy hai tay về phía trước, quát khẽ:
- Tu tinh dao động.
Vừa dứt lời, tinh cầu tu chân lập tức bay lên, xoay tròn với tốc độ nhanh hơn. Tuy nhiên, kích thước của nó chợt thu nhỏ lại còn chừng một nửa.
Cùng lúc đó một làn sóng gợn màu hồng đột nhiên từ tinh cầu tu chân lan ra ngoài. Dưới ngón tay của lão nhân, nó lao thẳng về phía trước với một tốc độ không thể tưởng.
Tốc độ của làn sóng quá nhanh khiến cho có một số tu sĩ La Thiên dính phải lập tức run rẩy. Rồi trong phút chốc, toàn thân họ ngay cả túi trữ vật cũng vỡ nát.
Làn sóng lan thẳng tới cái cây khiến cho Vương Lâm biến sắc. Mạnh Vân Tử quát lên:
- Hứa Mộc! Tử Yên! Hai người các ngươi nhanh tản ra. Không cần phải bảo vệ lão phu.
Cơ bản chẳng cần Mạnh Vân Tử phải nói, Vương Lâm nhanh chóng thối lui, xuyên qua cái cây mà rời đi. Phụ nhân mặc cung trang cũng như thế, vội vàng rời đi.
Ngay lúc hai người rời đi, làn sóng màu đỏ tới gần, nguyên thần Mạnh Vân Tử cuốn lấy thân thể, kết xuất một cái ấn quyết kỳ dị. Gần như chỉ trong tích tắc, nguyên thần và thân thể dung nhập vào trong cái cây mà biến mất.
Làn sóng màu đỏ tràn qua cái cây.
Vương Lâm nhanh chóng bỏ chạy tránh xa, làn sóng. Chỉ có điều, xung quanh đều là loạn chiến. Nên khi hắn vừa mới hiện thân liền có một tu sĩ Liên Minh vung kiếm chém đến.
Hàn quang lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn không né tránh. Vào lúc phi kiếm tới sát người, một tiếng nổ vang lên rồi bắn ra. Hắn xoay người lại, ngón tay chỉ ra.
Trong ngón tay của hắn ẩn chứa nguyên lực, lại còn có cả lực lượng của Cổ Thần ở bên trong, điểm lên ngực người đánh lén. Ánh mắt người đó xuất hiện sự hoảng sợ, vừa định lui lại phía sau nhưng thân thể đã nổ tung. Nguyên thần lao ra đang định bỏ chạy nhưng lại bị một tu sĩ La Thiên khác bóp nát.
Tu sĩ La Thiên đó mặt đầy sát khí, liếc mắt nhìn Vương Lâm. Hắn liếm liếm môi, nói một cách khàn khàn:
- Hứa Mộc! Ngươi có muốn tái so đấu với ta một lần hay không? Xem ai giết được nhiều người hơn?
Tu sĩ La Thiên đó đúng là phó phẩm Lôi Tiên Hứa Đình. Sắc mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói một cách bình tĩnh:
- Nếu thực sự muốn so đấu, thì ta với ngươi xem ai có thể giết chết nữ nhân kia? - Vương Lâm vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía nữ nhân mặc váy màu lam.
Hứa Đình ngẩn người, sắc mặt âm trầm, cắn răng nói:
- Được! So một lần. Ngươi với ta cùng nhau đánh tới xem ai có thể thành công.
Nữ nhân đó hiển nhiên là có thân phận cực cao, nếu không cũng không chủ trì trận đại chiến này. Chỉ có điều tu vi của nàng cũng không cao, thoáng nhìn chỉ là Khuy Niết trung kỳ.