Không thể trách hắn có thái độ như vậy, bởi người tới trông cũng thật là….
Đó là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi, không cao bằng Hổ Oa nhưng trông lại béo bất thường. Khi hắn ta di chuyển qua lại, từng thớ thịt cứ thế nẩy lên, trông từ xa y như một đụn thịt.
Lại nói tới cách ăn mặc của, đó mới là điểm khiến Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ nhất.
Phần thân trên, hắn ta mặc một cái áo lót, bên dưới vận cái quần cộc to đùng, đôi mắt híp lại gần như chẳng nhìn thấy gì, lại để lộ ra bộ ngực với hai cái ti, trông giống hệt vị phật Di Lặc.
“Hằng Nhạc Tông quả là lắm nhân tài”, thấy tên thanh niên béo mập kia, Diệp Thành suýt xoa.
Vừa dứt lời, hắn ta đã đi tới, khi đi qua Diệp Thành còn không quên liếc Diệp Thành từ đầu tới chân. Đôi mắt hắn mặc dù nhỏ nhưng lại rất sáng, trông gì cũng đảo lia lịa như tên trộm.
“Sao ta chưa gặp ngươi bao giờ?”
“Ta vừa mới đến”.
Thiếu niên kia tuỳ hứng hỏi một câu sau đó bước qua. Thế nhưng vừa đi qua được hai bước thì bèn quay lại, cái mũi nhếch lên hít lấy hít để y như con chó đang ngửi mùi.
Rồi rất nhanh sau đó, hắn ta ngửi tới người Diệp Thành.
“Chân hoả?”, hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ ti hí kia như cháy bừng lên ngọn lửa, cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
“Ngươi có chân hoả?”
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác cau mày.
Chân hoả chính là bí mật lớn nhất của hắn, từ trước tới giờ hẵn vẫn luôn giấu tất cả mọi người. Kể cả thủ toạ của tam đại chủ phong và Chu Đại Phúc cũng không nhìn ra, thế mà tên béo trước mặt hắn lại có thể ngửi ra.
Diệp Thành thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên.
“Có phải ngươi có chân hoả không?”, thiếu niên kia dùng hai bàn tay béo múp của mình nắm lấy vai Diệp Thành, đến giọng nói cũng khẽ hơn, chỉ sợ Hoàng Thạch Chân Nhân bên ngoài nghe thấy.
“Chân hoả quý giá như vậy, một đệ tử thực tập như ta lấy đâu ra”, mặc dù trong lòng hết sức kinh ngạc nhưng Diệp Thành vẫn tươi cười đáp lời.
“Ngươi đừng có lừa ta, ta có thể ngửi ra”.
“Có lẽ ngươi ngửi nhầm rồi”.
“Không phải chứ. Vậy ta tìm một người kiểm chứng”, nói rồi, tên béo kia quay người, hét ra ngoài cửa: “Hoàng Lão, tên tiểu này có chân….u…u…”
Hắn ta còn chưa kịp hét từ “hoả” thì Diệp Thành đã bịt miệng hắn ta lại. Bảo Hoàng Thạch Chân Nhân tới kiểm chứng thì chân hoả của hắn chắc chắn không thể giấu thêm được.
“Này mập, ngươi biết cũng nhiều đấy nhỉ?”, Diệp Thành hỏi.
“Xem kìa, ta nói không sai chứ?”, tên béo vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay Diệp Thành rồi xoa xoa đôi bàn tay múp míp của mình, đôi mắt ti hí sáng cả lên.
“Coi như ngươi giỏi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cố gắng kiểm soát mọi sự kích động của tên béo kia.
“Giỏi cái gì mà giỏi”, Hoàng Thạch Chân Nhân đi vào lên tiếng mắng chửi, trợn trừng mắt nhìn tên béo: “Có phải ngươi ăn no rửng mỡ không hả?”
“Con…con luyện giọng”, tên béo gãi gãi tai, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra việc của Diệp Thành.
“Trật tự cho ta”, Hoàng Thạch Chân Nhân mặt mày tối sầm, quay người rời đi.