Vừa nghĩ đến Sở Yến có khả năng sẽ vứt bỏ hắn, Sở Khanh lập tức không chịu nổi: để thế giới chết dẫm này hủy diệt đi!
Rõ ràng là Ma tộc sinh ra đã nên kiêu ngạo hống hách, nhưng lại được một người đàn ông lạnh nhạt nho nhã nhặt về, sau đó bị y thu hút không có cách nào thoát ra.
Vậy là tất cả mọi thứ đều trở nên mâu thuẫn: bản tính hung tàn, nhưng hành động lại kiềm chế nhẫn nhịn vì y; ngạo mạn bẩm sinh, song ở trước mặt Sở Yến có thể khom lưng uốn gối.
Hắn không sợ gì hết, chỉ sợ Sở Yến không cần hắn.
Mấy ngày nay Sở Yến đi sớm về khuya, hắn biết rõ chủ ý của Sở Yến là muốn để cho hắn tự kiểm điểm bản thân, nhưng hắn không nhịn được mà cảm thấy tủi thân.
Trong đám người kiêu ngạo như Ma tộc có lẽ không có từ "tủi thân", vì vậy phản ứng của cơ thể là không thích hợp, nó chỉ biết chủ nhân cảm thấy khó chịu, vì vậy lý giải tủi thân thành tức giận và buồn bực.
Sở Khanh càng khó chịu, ma khí trong người càng cuộn trào mãnh liệt.
Lo ma khí tràn ra sẽ gây thêm phiền phức cho Sở Yến, hắn bèn chịu đựng, nhẫn nhịn, cuối cùng ma khí không có nơi giãi bày thúc đẩy tốc độ sừng Ma phát triển.
Cơ thể không chịu nổi sự gặm nhấm của ma khí, ý thức của Sở Khanh dần tan rã.
Bên tai là tiếng chửi rủa của người khác, hắn thôi miên bản thân: ngủ đi ngủ đi, ngủ rồi sẽ không làm tổn thương người khác cũng không chướng mắt ai nữa.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn như cảm thấy có người lẻn vào phòng hắn.
Hắn vô thức gọi: "Sư tôn...?"
Đối phương không trả lời, nhưng có vẻ cảm thấy buồn cười mà giễu cợt một tiếng.
Một giây sau bóng đen lại biến mất, chỉ để lại mùi hương quyến rũ.
Không thể giữ người lại, Sở Khanh miễn cưỡng nở nụ cười tự giễu: mình đúng là nực cười.
Tới đại một người cũng tưởng là sư tôn.
Sao có thể là sư tôn chứ? Sư tôn vẫn đang giận hắn mà.
Huống chi trên người sư tôn không bao giờ có loại hương xông người này.
Nhận thấy lửa dục thân dưới bị gợi lên từng chút theo mùi hương, Sở Khanh cũng muốn chết rồi.
Không ai nói cho hắn biết, Ma tộc sau khi thành niên mỗi tháng sẽ có kì phát tình, cộng thêm sự phát triển của sừng ma, thất tình lục dục càng khó mà kiềm chế.
Khó chịu cọ hai chân, hắn phỉ nhổ mắng chửi cơ thể bất kham này của mình.
Dơ bẩn.
Quả nhiên hắn dơ bẩn.
Thứ dơ bẩn như hắn mà còn vọng tưởng chiếm giữ sư tôn.
Nhẫn nhịn đến cực điểm, Sở Khanh nhắm mắt, cắn môi dưới, dùng hết sức vươn tay cào sừng ma vừa mới sinh ra của mình.
Đau, nhưng khiến hắn tỉnh táo được vài giây.
Mùi tanh của máu và hương xông đan xen, trong không khí bắt đầu lan toả mùi lạ khó ngửi.
Trong căn phòng tối, một mình hắn cuộn tròn trên giường, bên cạnh chỉ có tiểu yêu điểu đang kêu chíp chíp bất an.
Sở Khanh mở một mắt, nhưng không phân được ngày đêm.
Hắn ra hiệu im lặng: "Suỵt, Yến Yến, đừng làm ồn sư tôn, coi chừng bị vứt bỏ..."
Sở Yến chung quy cũng tu hành nhiều hơn Sở Khanh mấy trăm năm, tối đó vừa bước vào phòng ngủ y nhận thấy không ổn ngay.
Quá yên tĩnh, quá ướt át.
Nhận ra mùi hương kỳ lạ kia hẳn là thuốc đặc biệt đẩy ma tộc vào kỳ phát tình trong truyền thuyết, trong đầu y vang lên hồi chuông cảnh báo: "Sở Khanh!"
Phá cửa vào, trên giường, tiểu ma vương nhà y đau đớn cuộn tròn, nhưng không dám thở mạnh, ngay cả tiếng rên rỉ cũng dè chừng.
"Sở Khanh!" Đến gần, cảnh tượng trước mắt giống như có vô số nhát dao đâm mạnh vào trái tim y.
Sừng ma hai tuần trước mới khiến y sờ thích không ngớt tay luôn miệng kêu đáng yêu bây giờ đã dài hơn không ít, nhưng bị chủ nhân của nó móc loang lổ vết máu, ngay cả lòng bàn tay hai ngày trước y giúp Sở Khanh băng bó cũng bị bấu nhầy nhụa máu thịt.
Sống đã trăm ngàn năm, lần đầu tiên Sở Yến cảm thấy sợ hãi.
Lý trí mách bảo y bây giờ phải lập tức mở cửa sổ sau đó xua tan ma khí và mê dược, nhưng cơ thể lại nhào tới bên giường: "Sở Khanh! Tỉnh dậy đi! Con nhìn sư tôn này!"
Sở Khanh khó chịu đến mức sắp hôn mê miễn cưỡng hoàn hồn, hai mắt mơ màng: "Sư tôn...?"
"Sao lại làm bản thân thành thế này?!" Sở Yến vừa giận vừa lo.
Quả thật mấy ngày nay bởi vì giận nên y cố tình tránh né tiểu ma vương nhà y, nhưng y chỉ không nhìn hai ngày, sao lại bị thương thành thế này?!
Chưa từng bất lực tới vậy, y bất giác cất cao giọng, thế nhưng một giây sau tiểu ma vương nhà y đã đỏ hoe vành mắt.
Rõ ràng cả người toàn vết thương, nhưng Sở Khanh vừa mở miệng lại nói xin lỗi: "Con xin lỗi..."
Gây rắc rối cho sư tôn nữa rồi.
"Đừng sợ, sư tôn truyền tiên khí cho con ngay." Bế Sở Khanh từ trên giường lên, Sở Yến quay người mang tiểu ma vương nhà y vào phòng ngủ của mình.
Muốn đặt người lên giường, nhưng người sốt nóng hầm hập trong lòng túm chặt y không chịu buông tay.
"Sở Khanh, nghe lời, ta phải trị thương cho con." Y vừa dỗ vừa lừa, Sở Khanh mới phối hợp nằm yên.
Tình thế cấp bách, Sở Yến không chút do dự truyền tiên khí thuần hậu của mình vào.
Liếc thấy Yến Yến lo lắng đi theo bên cạnh, y hơi bất mãn: "Sao ngươi trông nó thành ra thế này?"
Miệng thì trách móc tiểu điểu yêu, nhưng lòng y tỏ rõ kẻ đầu sỏ không ai khác ngoài y.
Là y không chăm tóc tốt cho Sở Khanh.
Mấy năm nay lúc truyền tiên khí cho Sờ Khanh chưa từng gặp cản trở, hôm nay lần đầu tiên Sở Yến cảm nhận được trở ngại tiên khí bị ma khí nghịch chuyển.
Y có thể cứng chọi cứng lợi dụng tiên khí nồng độ cao cưỡng chế xua tan ma khí, nhưng lo cuối cùng sẽ tổn thương đến cơ thể Sở Khanh.
"Sở Khanh, đừng bài xích tiên khí của sư tôn, không phải bình thường con thích nó nhất sao?" Xoa nhẹ vầng trán nóng bừng của Sở Khanh, tay kia của Sở Yến cởi áo ngươi kia, dò tay tới ngực trái của hắn, "Nhận tiên khí của sư tôn, sẽ ổn mau thôi."
Cảm nhận được sự dao động của ma khí, Sở Yến tiếp tục cố gắng: "Ngoan, sư tôn giúp con đuổi ma khí đi, nhanh thôi sẽ không còn khó chịu nữa."
Một giờ sau, Sở Yến kéo Sở Khanh sát bờ vực nhập ma mất kiểm soát về.
Tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm, y nhìn sừng Ma chằng chịt vết thương trên đầu Sở Khanh không biết phải làm sao.
Nhìn xuống nữa, tiểu ma vương nhà y co chân hòng che giấu chỗ phồng lên ấn tượng kia.
Nhìn Sở Khanh đau đớn cau mày, y trầm tư vài giây, ra quyết định.
Y muốn lén đưa một đại phu Ma tộc về khám bệnh cho tiểu ma vương của y.