Tiểu Nữ Tử A Trúc

Chương 10


Buổi chiều là giờ học Phật pháp, thật ra chỉ là ngồi ở Phật Tiền nghe trưởng lão giảng kinh Phật mà thôi.

Chỉ nghe tên thôi cũng biết buổi học này chán đến mức nào.

Tổng cộng chỉ có bốn đệ tử, ba người trong số đó thì ngủ gật.

Khương Trúc còn đỡ, nàng biết dùng tay chống cằm, che bớt ánh nhìn của trưởng lão.

Huyền Tịch thì thẳng thừng nằm sấp trên đệm hương bồ, nước miếng chảy ròng ròng.

Minh Huệ còn khoa trương hơn, cậu bé tựa đầu vào vai Thiền Tâm, ngủ say như chết.

Nhưng trưởng lão giảng Phật pháp là một nữ pháp sư hiền lành, thi thoảng khi giảng đến những chỗ khó hiểu sẽ gọi họ dậy nghe, còn lại chỉ cần họ nhớ vào đầu là được.

“Điều gọi là Phật pháp thật ra chẳng phải là Phật pháp. Nghĩa là Phật pháp không nhất thiết phải nằm trong kinh Phật, khắp nơi trên cõi đời này đều là Phật pháp. Phật chân chính chẳng bao giờ tự cho mình là Phật…”

Đang giảng, một cơn nóng bừng chợt nổi lên.

Cảm giác quen thuộc này khiến Khương Trúc sợ đến run rẩy, tức khắc ngã xuống đất từ trên đệm hương bồ, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Một ngọn lửa nhỏ màu vàng kim lơ lửng trước mắt, nhảy múa, lập loè.

Khương Trúc chợt tỉnh táo, ánh mắt lập tức trở nên hung dữ, gương mặt nhăn nhó, hung ác vung tay về phía ngọn lửa.

Một loạt động tác mạnh mẽ khiến Huyền Tịch và Minh Huệ tỉnh dậy.

Cả bọn thấy ngọn lửa ma quái lập tức nhớ đến chuyện bị trưởng lão Thông Trần phạt đứng tấn vào mấy hôm trước, trong lòng căm phẫn đau đớn.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.

Minh Huệ bước tới, vội vàng đóng chặt cửa sổ.

Thiền Tâm và Huyền Tịch cầm đệm hương bồ ném về phía ngọn lửa.

“Cái đồ c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, bản đại sư sẽ tiêu diệt ngươi!”

Ngọn lửa chợt lóe lên, bỗng nhiên trở nên chói mắt, đệm hương bồ lập tức hoá thành tro bụi.

Huyền Tịch, Thiền Tâm, Minh Huệ và Khương Trúc: “…”

“Ha… ha… ha, cũng giỏi đấy, nhận lấy một chiêu của ta đi!”

Huyền Tịch phóng ra một luồng linh lực từ xa.

Ngọn lửa lập tức bùng lớn, nuốt trọn linh lực rồi lơ lửng trên không như đang chờ đợi động tác tiếp theo của họ.

Khương Trúc nghiến răng nói: “Được, được, được, ngạo mạn như vậy, ăn một cú đá của ta đi!”

Lúc này trưởng lão Phật Tâm đang có những cảm ngộ mới, hoàn toàn chú tâm vào kinh Phật nên không ngẩng đầu lên bảo họ yên tĩnh.

“Long hổ Đào!”

“Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!”

“Đường Lang Thoái!”

“Thiết Đầu Công!”







“Thiết Sa Chưởng!”

Động tĩnh phía dưới ngày càng lớn, trưởng lão Phật Tâm không thể không dừng việc cảm ngộ mà xem thử nhóm đệ tử ồn ào này đang làm gì.

Khi nhìn thấy thứ họ đang đuổi đánh, trưởng lão Phật Tâm lập tức không bình tĩnh nổi nữa, bà vội vã ném quyển kinh Phật trong tay đi rồi lao tới ngăn cản nhóm đệ tử đang cố dập tắt ngọn lửa.

“Dừng tay! Dừng tay!” Các ngươi có biết các ngươi đang đuổi đánh cái gì không hả!

Thấy trưởng lão chắn trước ngọn lửa, sắc mặt Huyền Tịch và các đệ tử đanh lại, họ nhìn nhau rồi buông đệm hương bồ trong tay xuống.

Chỉ thấy trưởng lão Phật Tâm vô cùng cẩn thận mà dùng tay đón lấy ngọn lửa nhỏ, còn liên tục dùng linh lực vàng kim nuôi dưỡng, sợ bị họ đánh hỏng.

“Đi theo ta tìm tông chủ.”

Trưởng lão Phật Tâm đi tới trước mặt Khương Trúc, nhét ngọn lửa vào lòng nàng.

Bà không quan tâm đến vẻ mặt hoảng sợ của nàng mà nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, chỉ trong chớp mắt, hai người đã biến mất tại chỗ.

Các sư huynh đệ nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự nghi hoặc, họ lập tức đuổi theo.

Mấy vị trưởng lão phía trước vây quanh trưởng lão Phật Tâm bàn tán rối rít, trên mặt hiện rõ sự hứng khởi.

Còn Khương Trúc ở một bên khác thì dựa vào tường mà nôn thốc nôn tháo.

“Phật Tâm, ngươi lấy thứ này từ đâu ra?!”

“Đây là Thần Hoả, là Thần Hoả dưới đài sen của Thần Phật!”

Một ngọn lửa vàng kim lơ lửng trong tay trưởng lão Phật Tâm, sự hưng phấn và phấn khích của các trưởng lão đều là vì nó.

“Chẳng lẽ ngươi lại hiểu được bí ẩn thâm sâu của Phật pháp, được Thần Phật ưu ái ư?!”

Các trưởng lão vừa hỏi xong câu đó, ngọn lửa vàng kim bị vây ở giữa bỗng nhiên bay ra ngoài.

Bay hai vòng, cuối cùng hạ xuống đầu Khương Trúc.

Trong phòng lập tức vang lên tiếng thét.

“Nếu ngươi dám đốt tóc ta thì ngươi xong đời rồi!”

Mọi người chỉ thấy mặt mày nữ đệ tử nhăn nhó, không ngừng vung tay xua đuổi ngọn lửa.

Ngọn lửa vàng kim rất nhạy bén, nhảy nhót khắp người nàng mà không chịu hạ xuống.

“Ngươi xong rồi, chờ ta bắt được ngươi thì ta sẽ nhốt ngươi dưới nước!”

Trưởng lão Thanh Mộc không thể nhìn tiếp, vội vàng chạy lại an ủi: “Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử, đừng lo, đó là bổn mệnh hỏa của ngươi, sẽ không làm tổn thương ngươi đâu.”

Khương Trúc ngẩn người, trong đầu đầy dấu hỏi, nàng chỉ tay vào mình.

Trưởng lão Thanh Mộc gật đầu cười rồi xoa tay, định vuốt ve Thần Hoả hiếm có này.

Kết quả là ngọn lửa có vẻ rất phản kháng, bùng lên vài tia lửa rồi lập tức tránh lên trên đầu Khương Trúc.

Có lẽ vì sức đẩy quá mạnh nên những tia lửa chưa tắt hoàn toàn liền bốc cháy trên đầu Khương Trúc.

Mùi khét lập tức lan tỏa.

Khương Trúc vội vàng dùng tay vỗ liên tục lên đầu, vô cùng nôn nóng.





Trưởng lão Thanh Mộc vội vàng tìm nguồn nước, lão định nhấc ấm trà trên bàn lên để dội nhưng bị trưởng lão Đạo Ngộ chặn lại.

“Thanh Mộc, ngươi làm gì vậy! Đừng làm hỏng trà Bồ Đề của ta!”

“Lúc này còn lo trà gì chứ, tóc Tiểu Trúc Tử không còn thì sao!”

“Không được không được, đây là ấm trà cuối cùng của ta rồi!”

“Hôm khác ta sẽ đền cho ngươi một ấm khác được chưa?”

“Phải hai ấm!”

“Không được, chỉ một ấm thôi!”

“Hai ấm!”

“Không phải chứ, Đạo Ngộ, ngươi…”

Hai người bắt đầu mặc cả trước mặt Khương Trúc đang cháy tóc.

Hóa ra không phải tóc của họ đang bị cháy nên họ không gấp phải không!

Khương Trúc nắm chặt ngọn lửa đang lơ lửng bên cạnh, gào lên: “Ngươi mau tắt ngay cho ta!!”

Sau một hồi đe dọa, cuối cùng ngọn lửa cũng dần nhỏ lại.

Mái tóc vốn mượt mà đến thắt lưng giờ đã trở thành một đống cháy xém, rất thô ráp, còn có vài sợi dựng đứng như ngón tay giữa.

“Ha ha ha ha, tiểu sư muội, muội… ha ha ha ha.”

Vừa bước vào, Huyền Tịch và các sư huynh đã nhìn thấy Khương Trúc với mái tóc bù xù.

“Ha ha ha ha, tiểu sư muội, đây là kiểu tóc mới của muội à? Thật đặc biệt.”

Minh Huệ cười đến mức ngã lăn ra đất, nằm cuộn tròn trên mặt đất.

Huyền Tịch tựa vào cửa, cười đến mức không đứng thẳng người được.

Ngay cả Thiền Tâm cũng không nhịn nổi: “Tiểu sư muội, đừng buồn, giờ muội… ha ha ha… cũng rất đẹp, ha ha ha.”

Khương Trúc: “...”

Cảnh tượng thật hỗn loạn, các trưởng lão cũng không nhịn được cười, Khương Trúc với tóc bù xù đứng ở giữa, nhóm Huyền Tịch đứng ở cửa, Đạo Ngộ và Thanh Mộc vẫn đang cò kè mặc cả.

Cả căn phòng tràn ngập đủ loại âm thanh.

Tông chủ đến muộn một chút, lão ta chủ trì tình hình khiến cảnh tượng bớt hỗn loạn lại, ít nhất cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Nhìn ngọn lửa vàng kim, tông chủ chợt hiểu ra.

“Không ngờ ngay cả Phật Kim Đồng của trưởng lão Thông Trần cũng không thể nhìn thấu, hóa ra là Lưu Ly Tịnh Hoả!”

Vừa nghe đến bốn chữ Lưu Ly Tịnh Hoả, nhóm người Huyền Tịch lập tức kinh ngạc.

Họ chỉ nghe trưởng lão nhắc đến Thần Hoả dưới đài sen Thần Phật chứ chưa bao giờ thật sự nhìn thấy.

Truyền thuyết nói rằng dưới đài sen Thần Phật có ba Thần Hoả và năm bảo đăng, Lưu Ly Tịnh Hoả chính là một trong số đó, chỉ có đệ tử Phật tu được Thần Phật ưu ái mới có thể nhận được.