Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 112: “Chị Giang Nguyệt, chị ngủ chưa?”


Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói rất chậm rãi: “Giang Nguyệt, tôi không thích những chiêu trò như vậy đâu.”  

 

Nói xong, anh bước đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn bao phủ ở phía trên cô, uy áp bức người khiến hô hấp cô không khống chế được run lên.  

 

Sắc mặt của người đàn ông thâm thúy, thái độ nhã nhặn: “Cảm ơn đã mời gọi, tôi thực sự muốn tận hưởng một đêm giao thừa tuyệt vời…”  

 

Anh cúi xuống dùng bàn tay to nhéo eo cô, xúc cảm khi sờ vào chiếc váy ngủ mềm như tơ kia rất thỏa mãn, anh nhịn không được lại đưa tay nhào nặn eo cô hai lần.  

 

“... cùng với cô.”  

 

Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên trầm trầm, giống như một khối gỗ cổ thụ thượng hạng, giống như một chất xúc tác khêu gợi. Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng cọ vào vành tai Giang Nguyệt.  

 

Ở bên nhau bốn năm, Tiêu Kỳ Nhiên hiểu rõ cơ thể của Giang Nguyệt hơn chính bản thân cô. Anh có thể dễ dàng khơi gợi dục vọng của Giang Nguyệt bằng những đụng chạm. Trêu chọc cô khiến cô phát ra những tiếng rên rỉ trong vô thức.  

 

Cảm giác quen thuộc này là không thể lừa gạt, hai chân Giang Nguyệt bắt đầu nhũn ra, cuối cùng chỉ có thể dựa vào trong lồng ngực rắn chắc của Tiêu Kỳ Nhiên.  

 

Nhìn Giang Nguyệt mềm nhũn như nước ở trong ngực, Tiêu Kỳ Nhiên hài lòng nhếch môi.  

 

Thân thể của cô vẫn luôn mềm mại như vậy.  

 

Một tay của Tiêu Kỳ Nhiên ôm lấy eo nhỏ của Giang Nguyệt, một bên vén váy ngủ của cô lên.  

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nguyệt bắt đầu ửng hồng, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, muốn đẩy anh ra: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh thật không biết xấu hổ.”  

 

Một khi đàn ông hứng lên, cũng sẽ không quan tâm đến những lời lăng mạ này, ngược lại chỉ coi như một loại tình thú: “Có xấu hổ không vô ích.”  

 

“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn em.” Yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên lên xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, hiển nhiên là biểu tượng của động tình.  

 

Anh đã không chạm vào Giang Nguyệt một thời gian dài rồi.  

 

Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay đều lạnh lùng, vô cảm. Vậy mà gần đây lại có một giấc mơ khó tả, không thể nói thành lời.  

 

Hãy để anh có thể nhớ lại dư vị bất tận đó.  

 

Giờ phút này, Giang Nguyệt bị đẩy lên cửa, hai tay chống đỡ cánh cửa. Người đàn ông đứng phía sau đỡ eo cô, hơi cúi người, môi mỏng áp vào xương bướm trên lưng cô, từ từ hôn xuống phía dưới.  

 

Cảm giác nóng bỏng khiến cơ thể Giang Nguyệt run lên.  

 

“Mấy ngày trước tôi có một giấc mơ.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên luôn rất dễ nghe, đặc biệt là trong bầu không khí này, càng có sức hút và trầm thấp hơn:   

 

“Tôi muốn biến giấc mơ thành hiện thực, Nguyệt Nguyệt.”  

 

“Thỏa mãn tôi.”  

 

Sau ba chữ này, lý trí của Giang Nguyệt đã bắt đầu tan rã.  

 

Chỉ còn lại những giọt mồ hôi trên trán, cùng với hai tay đang chống lên cánh cửa.  

 

Động tác của người đàn ông cũng không quá thô bạo, sợ cô sẽ đau.  

Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, cánh cửa cũng chấn động theo.  

 

Chỉ cách một cửa khiến Giang Nguyệt sợ hãi đến mức siết chặt thân thể. Đầu óc lại thanh tỉnh mấy phần.  

 

“Chị Giang Nguyệt, chị ngủ chưa?”

“Chị Giang Nguyệt, chị ngủ chưa?”  

 

Giọng nói nũng nịu của Tần Di Di xuyên qua cánh cửa truyền vào, khiến cho Giang Nguyệt toát mồ hôi lạnh ở lưng.  

 

Người đàn ông phía sau chỉ dừng lại vài giây, sau đó hạ thấp giọng, hơi thở có chút không ổn định: “Nguyệt Nguyệt, thả lỏng một chút.”