Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 111: “Muốn tôi đi, còn đóng cửa lại?”


 “Không có vấn đề gì.” Giang Nguyệt thuận theo lời nói của hắn, trên mặt không có chút cảm xúc:  

 

“Lúc ấy tôi thật sự có mong muốn đến Hoa Thành đón giao thừa. Nhưng hiện tại đã không muốn nữa rồi.”  

 

“Tại sao?” Tiêu Kỳ Nhiên cau mày.  

 

Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên vài giây. Sau đó mới thản nhiên nói:  

 

“Không có lý do. Chỉ đơn giản là không muốn thôi.”  

 

Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi.  

 

Tâm trạng cáu kỉnh của anh gần như sắp bùng phát, anh cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng từng chữ một đều là từ kẽ răng mà phát ra:  

 

“Giang Nguyệt, cô đang đùa giỡn với tôi sao?”  

 

Đùa giỡn với anh ta?  

 

Giang Nguyệt khoanh tay lại, nhàn nhạt hỏi: “Nếu đã muốn đưa tôi đến Hoa thành, vì sao còn mang theo Tần Di Di?”  

 

Cô lặng lẽ nhìn anh, vẫn đứng nguyên tại chỗ, giọng nói rất trong trẻo: “Anh vừa dỗ dành Tần Di Di, chiều lòng dẫn cô ấy đến Hoa Thành. Rồi lại nói với tôi là anh đang thực hiện nguyện vọng của tôi sao?”  

 

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh định một chân dẫm hai thuyền à?”  

 

Giang Nguyệt châm chọc mở miệng: “Hay là Tiêu tổng định trái ôm, phải ấp. Chơi trò tam thê tứ thiếp?”  

 

Vừa mới tắm rửa xong, làn da của Giang Nguyệt trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn của khách sạn càng thêm mềm mại, cả người tinh xảo như búp bê sứ.  

 

“Tam thê tứ thiếp?” Tiêu Kỳ Nhiên thấp giọng nhắc lại từ này, giọng điệu lạnh lùng giễu cợt: “Cô ngay cả thiếp cũng không bằng.”  

 

Giang Nguyệt đã có thể thờ ơ với những lời mỉa mai của hắn: “Nếu tôi ngay cả thiếp cũng không bằng, vậy đêm khuya Tiêu tổng chạy đến phòng tôi làm gì?”  

 

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.  

 

“Tiêu tổng, ngài nên trở về phòng rồi, lát nữa nếu chính thất tìm tới, ngài cũng khó giải thích đó.”  

 

Giang Nguyệt đi tới cửa, mở cửa phòng, bày ra động tác cúi người, mời rời đi với Tiêu Kỳ Nhiên.  

 

Đây là hạ lệnh đuổi khách đối với hắn.  

 

Bầu không khí trong phòng vô cùng cứng ngắc, sắc mặt của người đàn ông trong nháy mắt trầm xuống đến cực điểm, cằm tinh xảo căng thẳng, hơi lạnh dường như tỏa ra từ cơ thể hắn.  

 

“Đã muộn lắm rồi, Tiêu tổng nên quay về tận hưởng đêm giao thừa hiếm hoi đi.”  

 

Giang Nguyệt ngáp một cái, ánh mắt bình tĩnh: “Chúc hai người vui vẻ. Chúc ngủ ngon.”  

Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, thật lâu sau mới hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi về phía cửa.  

 

Thấy hắn sắp rời đi, Giang Nguyệt buông lỏng cảnh giác, thở phào nhẹ nhõm.  

 

Mà ngay khoảnh khắc đôi giày da giẫm lên mép khung cửa, người đàn ông đột nhiên xoay người, bàn tay to đặt trên vai phải của cô, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống…  

 

Dây áo ngủ dọc theo bả vai trượt xuống, để lộ ra một nửa bên xuân quang trắng nõn mê người.  

 

“Á.”  

 

Giang Nguyệt lập tức hô lên một tiếng, lại nghe thấy tiếng chân của người phục vụ ở hành lang khách sạn, cô theo bản năng đóng cửa lại, không muốn người khác nhìn thấy.