…Sáng hôm sau …
Tô An Hạ cùng với Vương Thiên Tử cùng nhau lên đường, vì địa hình ở hoang mạc, toàn cát nên bình thường là di chuyển bằng lạc đà nhưng thế thì bộ lễ phục của hai người lại bị vướng víu quá nên chuyển qua đi bằng kiệu.
Có hai cái kiệu, Tô An Hạ một cái và Vương Thiên Tử một cái, cả hai cái kiệu đều được trang trí rất bắt mắt, cái của Vương Thiên Tử không có rèm che nhưng của Tô An Hạ thì có, mục đích là không để bất cứ ai có thể nhìn thấy được dung mạo của Tô An Hạ cả.
Một đoàn người đi qua kinh thành để đến được cung điện, hai cái kiệu rực rỡ đã thu hút người dân, một người bọn họ thấy là tứ hoàng tử rồi nhưng còn cái kiệu kia thì sao?
Chả nhẽ là người yêu của tứ hoàng tử?
Bọn họ cũng thấy lấp ló qua tấm rèm kia nhưng không thể nhìn thấy rõ mặt, chỉ biết người đó có một mái tóc màu bạch kim, người người truyền tai nhau, ai cũng bất ngờ về màu tóc đặc biệt này.
Ở đây không một ai có màu tóc đặc biệt tới như thế, hầu hết là màu đen, nâu hoặc là đỏ đồng là chủ yếu chứ chưa từng ai có màu tóc bạch kim cả. Bọn họ cũng thầm cảm thán, chắc hẳn người đó phải đẹp lắm mới có thể lọ vào mắt của tứ hoàng tử được.
Chứ tứ hoàng tử đẹp như vậy, kiểu gì chả tìm một người vừa giỏi vừa đẹp như mình, cũng có người ngưỡng mộ, cũng có người ghen tị, không biết ai lại may mắn đến thế nữa. Bọn họ tò mò nói qua nói lại với nhau mà không biết được rằng Tô An Hạ ở trong kiệu nghe thấy hết rồi, không hiểu sao trong lòng thầm đắc ý
- “Cô ta là ai mà lại sướng đến như vậy ta? Được tứ hoàng tử để ý! Mà ngài ấy vừa ôn nhu, tốt bụng, không những vậy còn rất đẹp trai nữa chứ. Ước gì ta cũng là người yêu của ngài ấy”
- “Đúng vậy!! Không biết cô ta nhan sắc như thế nào mà lọt vào mắt xanh của ngài ấy nhỉ? Ta cũng tò mò lắm. Mà lần đầu tiên ta thấy người có tóc bạch kim đó!”
- “Ừ đấy, ta cũng thế. Chả nhẽ nào ngài ấy yêu cô ta vì cô ta có mái tóc lạ nhỉ? Ta nghi lắm, chứ không thể nào ngài ấy chỉ yêu một dân thường như chúng ta được”
- “Ta cũng nghĩ như vậy đấy”
- *Toàn bàn tán mấy chuyện không đâu. Thích thì đề xuất lên với chàng ấy kia, mắc gì nói xấu mình cơ chứ? Hứ! Đúng là…khi nào vươn được tới đây rồi nói. Giờ thì cái chỗ này đang là của ta rồi, các ngươi không có cửa đâu*_Tô An Hạ nghĩ
Đi thêm một đoạn khá xa nữa thì mới đến được cung điện, Tô An Hạ nhìn cung điện của hoàng thất còn to gấp bội lần cung điện của Vương Thiên Tử, thì đúng rồi, cung điện này đâu phải chỉ mỗi hoàng thường ở đâu mà còn có cả hoàng hậu rồi mấy vị phi tần nữa rồi còn bao nhiêu cung nữ, nô bộc nữa.
Vương Thiên Tử xuống kiệu trước rồi tiến đến chỗ kiệu của Tô An Hạ vẫn chưa kịp hạ xuống rồi đỡ lấy, Tô An Hạ thấy Vương Thiên Tử đang giơ tay ra đỡ mình, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức xà vào lòng của Vương Thiên Tử. Khoảng cách từ cái kiệu đến mặt đất rất cao, Tô An Hạ biết chứ nhưng Tô An Hạ vẫn nhào xuống vì Tô An Hạ biết Vương Thiên Tử sẽ dang tay ra và đỡ lấy mình.
Vương Thiên Tử ôm chầm lấy Tô An Hạ vào lòng rồi nhẹ nhàng đặt xuống trước sự chứng kiến của rất nhiều người đang đứng đó.
Bọn họ ngỡ ngàng khi thấy tứ hoàng tử đang ôm lấy một người con gái, dạo này hình như có tin đồn tứ hoàng tử có người yêu, thì ra là người này ư?
Đám đông bắt đầu bàn tán về Tô An Hạ, vô tình lọt vào tai Vương Thiên Tử, sau đó là nhận được ánh mắt sắc lẹm, đám quý tộc ở đó lập tức bị doạ cho sợ, không dám nói gì nữa hay ho he bất cứ cái gì nữa.
Vương Thiên Tử nắm tay Tô An Hạ cùng nhau đi vào bên trong, họ đi tới đâu ai ai cũng nhìn bọn họ với ánh mắt kì lạ, đương nhiên bọn họ sẽ bàn tán về Tô An Hạ rồi, thắc mắc Tô An Hạ là ai mà tại sao lại được đi cùng tứ hoàng tử như vậy?
Tại sao lại ăn mặc lộng lẫy tới thế, đã vậy còn mặc lễ phục đôi với tứ hoàng tử nữa chứ? Chả nhẽ nào đó là người yêu trong lời đồn của tứ hoàng tử sao?
Nhìn xuống thấy bọn họ đang nắm tay nhau cùng đi vào bên trong nữa, vậy là chắc chắn là người yêu của ngài ấy rồi!
- “Em đừng căng thẳng. Mặc kệ bọn họ, để ta giải quyết cho em”
- “Vâng, nhưng mà…Em vẫn căng thẳng. Em sợ hoàng thượng không thích em…”
- “Không thích cũng phải thích. Người yêu của ta chứ đâu phải người yêu của phụ hoàng đâu mà thích với cả không thích chứ”
- “Em biết rồi ạ.”_Tô An Hạ nghe như vậy lập tức đỏ mặt
- “Các ngươi có thích bàn tán nữa không? Hay để ta cắt lưỡi các ngươi ra hầm lên nhé?”
Chỉ một câu nói của Vương Thiên Tử thôi mà tất cả đều im lặng, không dám ho he bất cứ gì nữa, bọn họ sợ cái lưỡi mình không còn trong khuôn miệng nữa. Tứ hoàng tử ôn nhu thì ôn nhu thật nhưng một khi đã cáu lên rồi thì rất đáng sợ.
Đi vào đến bên trong, hoàng thượng vẫn chưa đến nhưng các hoàng tử cùng các phi tần đã có mặt rồi, khi bọn họ thấy Tô An Hạ đứng bên cạnh đều rất bất ngờ, ai ai cũng sốc mờ to hai mắt ra nhìn, không ngờ Vương Thiên Tử lại có người yêu rồi. Đại hoàng tử thấy vậy lập tức đi đến, nói nhỏ vào tai Vương Thiên Tử
- “Ta biết được chuyện cái tên đi bên cạnh của đệ là nam rồi đấy. Liệu hồn mà đối xử với ta tốt vào!”
- “Cứ nói ra xem, xem xem cái sòng bài với cái thanh lâu của hoàng huynh có còn trụ nổi sau hôm nay không? Hửm~”
- “Ngươi…”
- “Tố nhất là câm miệng lại đi. Huynh nên nhớ huynh là thái tử đấy~”
Vương Di Luân định đe doạ Vương Thiên Tử nhưng ai ngờ lại bị Vương Thiên Tử lật kèo lại ngay lập tức khiến cho á khẩu, không nói được gì cả. Vương Thiên Tử cười đắc ý rồi dắt tay Tô An Hạ vào chỗ ngồi với mình.
Tô An Hạ lạ lẫm nhìn xung quanh, ở đây đâu đâu cũng là người lạ cả, không ai trong đây mà Tô An Hạ quen cả, ai cũng đều nhìn lạ mắt mà chưa kể bọn họ cũng đang nhìn Tô An Hạ chằm chằm khiến Tô An Hạ hơi căng thẳng.
Vương Thiên Tử thấy vậy thì nắm lấy tay Tô An Hạ, xoa xoa nhẹ an ủi, quay sang nói chuyện với Tô An Hạ cho Tô An Hạ đỡ căng thẳng, tay vẫn nắm chặt không buông.
Vương Thiên Tử nhìn Tô An Hạ với ánh mắt cưng chiều, liên tục hỏi han hay chọc cười Tô An Hạ khiến Tô An Hạ bật cười, dần dần đắm chìm vào cuộc trò chuyện mà quên đi mất rằng mình đang ở trong cung điện hoàng gia và có rất nhiều người đang dõi theo mình.
Vương Thiên Tử không chỉ nói chuyện trấn an cho Tô An Hạ thi thoảng còn cố tình nói lớn để mọi người nghe được ngầm ý của mình.
Vương Thiên Tử nói rằng cả đời này mình chỉ yêu một mình Tô An Hạ mà thôi, sẽ không yêu thêm ai khác cả, nếu có ai dám ve vãn Tô An Hạ thì Vương Thiên Tử lập tức cho người đó sống không bằng chết hoặc ai dám ve vãn tới mình thì Vương Thiên Tử sẽ cắt đứt mối quan hệ với người đó luôn.
Tô An Hạ nghe thấy vậy cũng vui lắm, cũng nói lại rằng mình cũng chỉ yêu Vương Thiên Tử mãi mãi cho đến lìa đời thì thôi, không quan tâm bọn họ có nói gì, dù có bất cứ chuyện gì đi nữa thì Tô An Hạ vẫn sẽ mãi ở bên. Vương Thiên Tử nghe thấy vậy không kìm chế được mà cúi xuống, thơm lấy cái má bánh bao của Tô An Hạ, điều này khiến cho tất cả những người trong sảnh lớn đều bất ngờ
- “Em yêu chàng nhất trên đời luôn~ Không có ai có thể bằng chàng được”
- “Cái đồ dẻo miệng nhà em. Ta cũng yêu em nhất trên đời luôn, cuộc đời này ta chỉ có yêu một mình em mà thôi, không yêu thêm ai khác cả”_Vương Thiên Tử thơm má rồi ôm lấy Tô An Hạ trước mặt bao nhiêu người
- “C-Cái gì vậy trời?! Cô ta là người yêu của tứ hoàng tử sao? Sao giữa thanh thiên bạch nhật này mà cô ta dám nói những lời lẽ như vậy? Cô ta không thấy mình vô duyên quá sao?”
- “Đúng đó! Cô ta dùng kế gì mà khiến tứ hoàng tử mê mẩn vậy? Chả nhẽ cô ta dùng bùa hay sao?”
- “Tứ hoàng tử không bao giờ hành động như vậy cả”
- “Hình như ta nghe thấy hình như cái ai nói gì về ta thì phải? Ta mà biết được ai nói thì kiểu gì sẽ biết tay ta”
- “Ủa? Chàng mà cũng bị nói xấu ạ? Ai lại có thể gan đến như vậy chứ? Mà em nghe nói nếu nói xấu người trong hoàng thất là sẽ bị chém đầu đó. Đáng sợ lắm”
Cứ kẻ tung người hứng khiến cho mọi người trong sảnh cung điện vừa căng thẳng lại còn vừa hoảng sợ, mỗi khi bọn họ nói xấu vừa dứt thì Vương Thiên Tử cố tình nói to ra để châm chọc và Tô An Hạ sẽ là người hứng để bọn họ hoang mang, sợ hãi.
Tính ra làm như thế này cũng vui phết đấy chứ, Tô An Hạ cũng biết nắm bắt thời cơ để châm chọc bọn họ, cũng may Tô An Hạ có học quy củ trong cung điện rồi nên cũng biết chút ít để hứng.
Tính ra nghe theo lời của Vương Thiên Tử không sai đâu, dùng trong mấy trường hợp này cũng thú vị phết chứ đùa. Vương Thiên Tử ở bên cạnh nghe thấy Tô An Hạ đối đáp mình nhue vậy thì hài lòng lắm, vừa nói vừa ngắm Tô An Hạ, thầm cảm thán hôn nay Tô An Hạ quá đẹp đi, có một chút trang điểm nữa nên nhìn Tô An Hạ còn đẹp hơn thường ngày rất nhiều.
Nhưng Vương Thiên Tử vẫn thích vẻ đẹp thường ngày của Tô An Hạ hơn. Hai người đang ngồi nói chuyện với nhau thì bỗng nhị hoàng tử và tam hoàng tử tiến lại gần, muốn bắt chuyện với hai người
- “Hoàng huynh, hai người ra đây làm gì vậy?”
- “Đương nhiên là ra đây bắt chuyện với người yêu của đệ rồi. Xin chào, ta là nhị hoàng tử - Vương Duật. Còn đây là tam hoàng tử - Vương Lâm”
- “Xin chào, ngươi là người yêu của tứ đệ đúng không? Nhìn đẹp ghê ta~”
- “Đệ đệ à, đệ kiếm đâu ra người đẹp như vậy thế? Chỉ huynh với!”
- “Đúng đó đúng đó! Đệ nhìn hai huynh đi, vẫn còn ế chỏng chơ ra. Đệ kiếm xem có mối nào được thì gợi ý cho bọn huynh với”
- “Nè em dâu à, tại sao em thích được cái thằng nhóc bướng bỉnh này vậy? Em phải biết là hồi xưa mẫu thân ta nuôi thằng nhóc này là mệt nhất đó”
- “Hai huynh tự đi mà kiếm. Sao bắt đệ đi kiếm được chứ? Mắt nhìn mỗi người một khác, hai huynh đừng có mà làm em ấy sợ”
- “Thôi nào, tại em nhàm chán quá đó!”
- “HOÀNG THƯỢNG GIÁ ĐÁO!!”
- “Phụ hoàng đến rồi sao? Bọn huynh về chỗ đây, tý nữa em dâu nhớ nói chuyện với bọn huynh nhé~”
Vương Duật với Vương Lâm chạy về chỗ ngồi của mình, Vương Thiên Tử chỉ biết thở dài với hai hoàng huynh của mình, vì ở với nhau từ bé nên ba huynh đệ rất thân thiết, còn đại hoàng tử thì khác. Nói chung là chuẩn bị đau đầu rồi đây…