Một bữa ăn rất vui vẻ, Dư Lộ Diễn kể cho Tạ Thừa Đông nghe những chuyện thú vị đã xảy ra ở Anh, Tạ Thừa Đông thỉnh thoảng nghe đến cong cả mắt, nếu không phải đột nhiên nhận được điện thoại của Chung Kỳ, thì bữa cơm này hẳn sẽ rất hoàn hảo.
Tạ Thừa Đông có cảm giác như mình làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang, liếc nhìn Dư Lộ Diễn đối diện không biết gì, cậu có chút chột dạ nghe điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Chung Kỳ chủ động liên lạc với cậu sau khi hai người xảy ra mâu thuẫn.
"Đang ở đâu?" Chung Kỳ thốt ra hai chữ cứng nhắc, nghe có vẻ hơi kỳ cục.
Tim Tạ Thừa Đông đập thình thịch, không dám nhìn Dư Lộ Diễn đối diện, cậu hạ giọng nói: "Đang... tụ tập với... đồng nghiệp."
Gần đây cậu thực sự nói dối liên miên, Dư Lộ Diễn dường như ngẩng đầu nhìn cậu, Tạ Thừa Đông càng thêm mất mặt, điện thoại cầm trong tay cũng thấy nóng hơn nhiều.
Chung Kỳ im lặng hai giây, dùng giọng điệu rộng lượng nói: "Chuyện đó tôi không chấp cậu nữa."
Tạ Thừa Đông lặng lẽ liếc nhìn Dư Lộ Diễn, Dư Lộ Diễn đã buông đũa, cũng đang nhìn cậu, trong mắt lấp lánh ánh sáng trêu chọc, cậu bồn chồn, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, ừ một tiếng.
Chung Kỳ dường như không hài lòng với thái độ của cậu: "Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"
Tạ Thừa Đông bị Dư Lộ Diễn nhìn đến tê dại cả người, Chung Kỳ lại không chịu buông tha, cậu vội vàng nói: "Tôi về rồi gọi lại cho cậu nhé?"
Chung Kỳ dù không vui nhưng vẫn đồng ý, cuối cùng còn thêm một câu: "Cậu dám không gọi điện cho tôi, tối nay tôi sẽ đến nhà cậu."
Tạ Thừa Đông chỉ coi là Chung Kỳ đang nổi nóng, mơ hồ đáp lại, sau đó mới cúp điện thoại, đồng thời trên mặt cũng hơi ửng hồng, không tiện nhìn Dư Lộ Diễn, cậu nói: "Xin lỗi... Chung Kỳ không thích tôi ở cùng cậu."
"Sợ cậu ta tức giận?" Dư Lộ Diễn nói thẳng.
Tạ Thừa Đông mặc nhận, cậu nuông chiều Chung Kỳ đã thành thói quen.
“Cậu ta là gì của cậu, dù tức giận thì thế nào?" Dư Lộ Diễn không coi ra gì.
Bạn tốt? Đối tượng thầm thương? Tạ Thừa Đông suy nghĩ vài giây, cuối cùng chỉ cười khổ: "Chung Kỳ thích cậu, còn tôi..."
"Không thấy rất kích thích sao?" Dư Lộ Diễn cắt ngang lời cậu.
Tạ Thừa Đông không hiểu: "Hả?"
Dư Lộ Diễn từ từ nở một nụ cười, vốn dĩ hắn đã đẹp trai, cười như vậy lại càng khiến người ta hồn xiêu phách lạc: "Chúng ta như thế này, giống như đang vụng trộm không?”
Hai chữ cuối cùng hắn không nói ra thành tiếng, nhìn qua khẩu hình, Tạ Thừa Đông hiểu ra, mặt đỏ bừng, không biết phải tiếp lời Dư Lộ Diễn như thế nào.
May mà Dư Lộ Diễn không tiếp tục nói nữa, lại tiếp tục ăn cơm, nhưng Tạ Thừa Đông vẫn có thể phát hiện rõ ràng tâm trạng Dư Lộ Diễn đang xuống thấp, có phải vì mình nói với Chung Kỳ là đi ăn với đồng nghiệp nên Dư Lộ Diễn không vui không?
Tạ Thừa Đông tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng vẫn không nói gì.
Ăn xong, Dư Lộ Diễn đưa Tạ Thừa Đông về nhà, có lẽ vì Chung Kỳ, bầu không khí giữa hai người không còn thoải mái như lúc đến, trong xe tràn ngập không khí nặng nề, không biết là Dư Lộ Diễn không có thói quen nghe nhạc khi lái xe hay là cố ý, trong xe yên tĩnh đến mức Tạ Thừa Đông rất không thoải mái, cậu không nhịn được muốn nói gì đó, nhưng lại không tìm ra chủ đề để mở lời, mấy lần định nói rồi thôi, cuối cùng cũng khiến Dư Lộ Diễn chú ý.
"Cậu không cần phải có gánh nặng," Dư Lộ Diễn từ từ mở lời, "Tôi vẫn luôn biết cậu thích Chung Kỳ, trong lòng cậu, tôi không quan trọng bằng Chung Kỳ cũng là điều nằm trong dự liệu."
Lời Dư Lộ Diễn nói quá thẳng thắn, ngược lại khiến Tạ Thừa Đông càng thêm áy náy, cậu có chút căng thẳng giải thích: "Không phải..."
"Thừa Đông," ánh mắt Dư Lộ Diễn nhìn về phía xa xăm, giọng nói trầm ấm và khiến người ta tin phục, "Tôi chỉ cảm thấy, cuộc sống của cậu là của cậu, không nên vì người khác mà sống, Chung Kỳ cũng vậy, tôi cũng vậy, mọi thứ đều lấy sở thích của cậu làm chính, bất cứ điều gì khiến cậu cảm thấy khó xử, cậu đều có thể từ chối."
Đôi tay Tạ Thừa Đông đặt trên đùi nắm lại rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, chưa từng có ai nói với cậu những lời này.
Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, cậu phải học cách xem sắc mặt người khác để sống, viện trưởng thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, cậu iền không khóc không nháo, dù bị những đứa trẻ khác bắt nạt cũng không dám hé răng, sau khi được nhà họ Chung tài trợ, cậu luôn ghi nhớ ơn huệ của nhà họ Chung, sống cẩn thận từng li từng tí, không dám phạm một chút sai lầm nào, cậu không có cách nào báo đáp nhà họ Chung, chỉ có thể hết lòng đối tốt với Chung Kỳ, sau khi thích Chung Kỳ, càng đem cảm nhận của mình bỏ ra sau đầu, yêu một cách hèn mọn và không có tôn nghiêm.
Cậu quen sống cẩn thận từng li từng tí, từ lâu đã học được cách che giấu cảm xúc của mình——đứa trẻ ngoan ngoãn mới được ăn kẹo, câu nói này của viện trưởng từ nhỏ đã khắc sâu vào xương tủy của Tạ Thừa Đông, khiến cậu chỉ biết một mực cho đi mà không dám đòi hỏi hồi đáp.
Nhưng Dư Lộ Diễn lại nói với cậu, mọi thứ đều lấy sở thích của bản thân làm chính, đừng vì người khác mà sống.
Trong lòng cậu lặp đi lặp lại câu nói này, cổ họng không khỏi có chút nghẹn ngào.
Không biết từ lúc nào xe đã dừng lại, đã đến đích, nhưng trái tim Tạ Thừa Đông vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
Dư Lộ Diễn lúc này mới quay đầu nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau, trong tích tắc, có thứ gì đó đã trở nên khác biệt, còn chưa đợi Tạ Thừa Đông phản ứng lại, Dư Lộ Diễn đã nghiêng người về phía trước, hai người ở rất gần nhau, Tạ Thừa Đông thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở dài của Dư Lộ Diễn, cậu căng thẳng bất an mím chặt môi, mở to mắt nhìn Dư Lộ Diễn, mười ngón tay nắm chặt, trái tim cũng đập thình thịch dữ dội.
Đôi mắt dài hẹp của Dư Lộ Diễn nhìn sâu vào trái tim Tạ Thừa Đông, hắn mở miệng: "Bằng không thì từ khoảnh khắc này bắt đầu, học cách từ chối tôi đi.”
Tạ Thừa Đông thẳng tắp lưng, môi như bị dán lại, ánh mắt Dư Lộ Diễn sâu như khu rừng đêm, muốn bao trùm lấy con chim họa mi bất an này, hắn khẽ nói: "Tôi cho cậu ba giây."
Ba giây ngắn ngủi, nghe trong tai Tạ Thừa Đông như tiếng chuông lớn nặng nề, từng tiếng, từng tiếng, đập mạnh vào trái tim đang đập thình thịch của Tạ Thừa Đông.
Trong đầu cậu diễn ra cuộc chiến giữa thần và người, xen lẫn khuôn mặt tươi đẹp như hoa hồng của Chung Kỳ, lại dừng lại ở những giọt lệ lấp lánh bên dòng sông đầy sao mùa hè.
Một nụ hôn rất nhẹ nhàng in lên khóe môi Tạ Thừa Đông, chỉ trong chốc lát, như chú bướm phất cánh, rất nhanh lại bay đi.
Hơi thở của Tạ Thừa Đông ngừng lại một giây, khuôn mặt Dư Lộ Diễn phóng to hiện ra trước mắt, hỏi cậu: "Cậu vẫn không học được cách từ chối, hay là cam tâm tình nguyện?"
Cậu chớp mắt, hai người ở quá gần nhau, cậu cảm thấy nhịp tim của mình sắp xông ra khỏi lồng ngực, hoảng loạn xen lẫn một chút cảm giác không nói nên lời, yết hầu Tạ Thừa Đông chuyển động, mơ mơ màng màng không biết tại sao.
Dư Lộ Diễn dường như cười khẽ, không biết là cười sự lúng túng hay cười sự ngơ ngác của cậu, chỉ giúp cậu tháo dây an toàn, sau đó mới ngồi lại vị trí của mình.
Áp lực vừa tiếp xúc, Tạ Thừa Đông đột nhiên phản ứng lại vừa rồi cậu và Dư Lộ Diễn đã làm gì, chỉ một nụ hôn thoáng qua đã làm rối loạn tâm trí cậu, cậu không muốn tự lừa dối mình rằng mình không phản ứng kịp, cậu hoàn toàn có thể đẩy Dư Lộ Diễn ra, nhưng cậu không làm vậy, mà là chấp nhận nụ hôn của Dư Lộ Diễn.
Không thể nói là cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không phải không tình nguyện.
Đầu óc Tạ Thừa Đông hỗn loạn không thể suy nghĩ, vội vàng mở cửa xe, cậu sợ nếu ở riêng với Dư Lộ Diễn lâu hơn nữa, sẽ xảy ra nhiều chuyện mà cậu không thể tưởng tượng nổi, cậu mới đi được hai bước, Dư Lộ Diễn lại gọi cậu: "Tạ Thừa Đông."
Cậu hít một hơi thật sâu mới dám quay người lại, Dư Lộ Diễn lắc lắc cặp tài liệu trong tay: "Quên cầm rồi."
Tạ Thừa Đông ồ lên một tiếng, vội vàng tiến lên nhận lấy cặp từ tay Dư Lộ Diễn, cậu không dám nhìn vào ánh mắt sâu không lường được của Dư Lộ Diễn, sợ thêm một cái nhìn nữa, sẽ rơi vào biển xanh gập ghềnh.
"Cảm ơn cậu đã đưa too về," Tạ Thừa Đông nhanh chóng cảm ơn, suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Cũng cảm ơn cậu đã nói những lời đó với tôi."
Dư Lộ Diễn nghiêng đầu cười: "Không có gì."
Hắn tiễn bước chân vội vã rời đi của Tạ Thừa Đông, nghĩ đến phản ứng của Tạ Thừa Đông, rũ mắt cười càng vui hơn, hắn như đã thu phục được chú chim họa mi ngây thơ nhất thế gian, chỉ cần một nụ hôn, là có thể khiến chú chim họa mi này dâng tặng cho hắn những bông hồng mà nó yêu thích.
Tạ Thừa Đông mãi đến khi về đến cửa nhà mới dần dần điều chỉnh lại hơi thở, cậu nhắm mắt lại thật mạnh, có chút hối hận vì vừa nãy không đẩy Dư Lộ Diễn ra, là vì đêm nay cảm thấy áy náy với Dư Lộ Diễn, hay là vì những lời Dư Lộ Diễn nói, hoặc là vì điều gì khác, Tạ Thừa Đông không phân biệt được nữa, chỉ là——cậu nghĩ, nếu có thể, có phải cậu cũng thực sự có thể sống vì chính mình không?