Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 159
_________
Vẻ mặt của Thừa Chí Chu thay đổi: [Tại sao cậu không nói với tôi điều này sớm hơn?]
【Này, ta không cố ý.
Đó là bởi vì ta cũng không chắc liệu ngươi có cần phải xóa các trường hợp thực tế để thu thập các boss hay không thôi.
Ta chỉ biết rằng, nếu một cái tồn tại, chắc chắn sẽ có nhiều hơn nhưng ta cũng không chắc chắn về số lượng chính xác.】
Hệ thống nói nhảm: 【Quên đi.
Tiếp tục làm những gì ngươi có thể.
Cuối cùng thì ngươi vẫn cần phải thu thập chúng để không thành vấn đề.】
Nó quan trọng sao!!
Thừa Chí Chu chửi rủa trong nội tâm.
Tưởng rằng cuộc sống sẽ không yên bình ngay cả khi anh trở về thực tại khiến tương lai của anh trở nên vô cùng ảm đạm.
Thay vào đó, anh chỉ muốn đào một cái hố và chôn mình.
Nhưng đây chỉ là một suy nghĩ ngẫu nhiên của anh.
Sau cùng, rõ ràng là anh không muốn chết.
Ngay bây giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất đối với anh là xóa bỏ trường hợp này.
[Tại sao em vẫn không đi đi?]
Khi Thừa Chí Chu giao tiếp với hệ thống, anh không cần phải nói thành tiếng, vì vậy anh giống như chỉ đứng ngây người ở đó.
Có lẽ bởi vì anh đã đứng đó rất lâu, những dòng chữ đỏ như máu lần nữa xuất hiện trên bức tường và nó cũng toát ra một chút lạnh lùng.
"Tôi muốn gặp anh."
Nhìn thấy những dòng chữ đẫm máu đó xuất hiện, Thừa Chí Chu nói: "Hãy để tôi xem anh trông như thế nào."
Lời nói đẫm máu không thay đổi, cũng không phai.
Có vẻ như con ma hơi ngạc nhiên.
“Không phải anh nói rằng anh yêu tôi sao? Từ khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ được tỏ tình.
Tôi rất cảm động ”.
Thừa Chí Chu nói một cách vô nghĩa, "Vì vậy, trước khi đi, tôi muốn gặp anh."
Lần này con ma cuối cùng cũng đáp lại.
[Anh sẽ không gặp em.
Mau rời đi.]
"Lúc nãy anh còn nói yêu tôi nhưng bây giờ anh lại đuổi tôi đi?"
Nhìn thấy bóng ma không muốn gặp mình, Thừa Chí Chu cảm thấy có chút áy náy.
Anh hơi cao giọng và nói không chút suy nghĩ: “Nếu anh yêu tôi, anh sẽ ra ngoài gặp tôi.
Nếu không, anh không thực sự yêu tôi! ”
Dòng chữ trên tường đột nhiên biến mất.
Thừa Chí Chu đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng ma đâu.
“………..”
Cuối cùng, anh đã đưa ra một kết luận.
…….Hình như anh đã làm con ma sợ hãi.
Thừa Chí Chu đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, trầm ngâm suy nghĩ xem mình đã làm gì sai.
Rõ ràng, anh là người sợ ma nhưng bây giờ nó đã biến thành anh khiến con ma sợ đi?
Anh có nói gì đáng sợ không? Con ma rõ ràng đã nói rằng nó yêu anh và đã ám ảnh tuyên bố điều đó ngay từ đầu bằng cách viết “Anh yêu em” lên khắp các bức tường bằng máu.
Nhưng khi anh yêu cầu nó ra mặt, anh chàng đó thực sự đang trốn đi như một kẻ hèn nhát, không muốn xuất hiện.
……..Có phải nó lo nó quá xấu xí, kém cỏi nên không dám xuất hiện?
Thừa Chí Chu chống cằm.
Anh cảm thấy rằng điều này là rất có thể.
Sau đó, anh cao giọng và nói: “Tôi không quan tâm đến ngoại hình của anh.
Chỉ để tôi gặp anh một chút thôi ”.
Không có phản hồi nào.
"Còn cái này thì sao?" Thừa Chí Chu nhặt một miếng vải từ ấm trà lên và che mắt mình.
“Bây giờ tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, và tôi sẽ không thể nhìn thấy anh trông như thế nào.
Anh có thể ra ngoài không? ”
Anh đợi một lúc, nhưng xung quanh vẫn im ắng.
Anh đẩy chiếc khăn bịt mắt lên và nhìn xuống sàn nhà và những bức tường.
Vẫn không có chữ viết trên đó.
Rõ ràng rằng, ngay cả khi anh nói điều này, con ma vẫn không chịu gặp anh.
Đã là đủ rồi!
Thừa Chí Chu cảm thấy bực bội.
Anh không còn mong con ma hiện ra nữa.
Anh gọi con gấu ra khỏi túi và cầm nó trên tay.
___________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 43)
Sau khi được bố mẹ đưa ra khỏi biệt thự, bởi vì trải qua quá nhiều đã kích nên Chí Chu đã ngã bệnh rất nặng.
Khi em ấy thức dậy một lần nữa, em ấy đã quên tất cả những gì em ấy đã trải qua trong thành phố C và em ấy không có bất kỳ ký ức của tôi và người đàn ông đó.
Điều này cũng tốt.
Đó là điều tốt nhất để em ấy quên những điều đó.
____________
Nhật ký của Bạch Cao Niên (Trích)
Đứa trẻ tên Thừa Chí Chu đó đã quên mất chuyện mình bị Chu Lẫm Nhiên bắt cóc.
Đây là một điều tốt.
Chỉ là khi anh họ tôi phát hiện ra Thừa Chí Chu không còn nhớ đến anh ấy nữa, anh ấy đã trầm cảm cả tháng trời.
Tôi nói với anh ấy rằng anh ấy có thể bắt đầu lại từ đầu và trở nên quen thuộc với Thừa Chí Chu một lần nữa, nhưng anh họ của tôi chưa đặt đó vào hành động.
Dựa trên phân tích của tôi, tôi nghĩ rằng anh ấy đang sợ hãi.
Anh ấy thậm chí đã có thể giết Chu Lẫm Nhiên, nhưng anh ấy quá sợ khi gặp Thừa Chí Chu.
……….Tôi không biết phải nói gì về anh ấy..