Một thời gian dài trước đây, Khương Tiều cứ cho rằng mình sẽ chết.
Nhưng cô đã sống sót.
Khả năng thích ứng của con người rất mạnh mẽ.
Lúc đầu, không có ai thích cô, Khương Tiều sẽ cảm thấy rất khổ sở. Sau đó, cô lại chậm rãi cảm thấy, như vậy cũng rất tốt.
Ít nhất, cô vẫn còn sống.
Khương Tiều cũng từ từ tìm ra cách sinh tồn trong thế giới này: Trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành người ưu tú hơn.
Cùng là cô độc, nhưng mạnh mẽ mà ưu tú ít nhất cũng có thể giúp cho cô không bị bắt nạt.
Khương Tiều đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, cô nghĩ biện pháp lập nghiệp, bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Dù phải trải qua rất nhiều cay đắng, nhưng cuối cùng cô cũng có thể không cần nhìn vào sắc mặt của người khác mà sống.
Cô có đối tác kinh doanh, cô biết nên làm thế nào để đạt được lợi ích cho chính mình, nhưng nói về một người bạn thực sự thì không có ai cả.
Khương Tiều cảm thấy một mình cũng rất tốt.
Bình thường tiếp xúc với mọi người, cô đã chứng kiến quá nhiều lòng người hiểm ác, cho nên cô hoàn toàn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian chỉ để sống vì người khác, không muốn đi khảo nghiệm lòng người, càng không muốn bị lòng người hại.
Có người nói Khương Tiều máu lạnh, cô quả thật cảm thấy mình không có năng lực đồng tình với người khác, nhưng tại sao cô lại phải đồng tình?
Trên thế giới này, không có người cần cô lấy lòng.
Nếu như bị người ta chán ghét sẽ chết, vậy cô đã sớm nên chết, sao có thể đang yên đang lành sống đến tận bây giờ?
Hầu hết mọi thứ trên thế giới này đều làm cho cô cảm thấy nhàm chán, nhưng đây có lẽ là bản chất của cuộc sống.
Cho đến một ngày, chuông cửa nhà cô vang lên.
Có một người toàn thân mặc áo đen xuất hiện trước mặt cô, “Khương tiểu thư, thế giới này đã thay đổi, chúc mừng cô đã giành được vé đi tân thế giới.”
Những kẻ lừa đảo này thật sự ngay cả thủ đoạn cũng không thay đổi dù chỉ một chút, chỗ duy nhất tương đối xuất sắc chính là người này có thể trà trộn vào một tiểu khu có an ninh nghiêm ngặt như nơi này.
Khương Tiều không xác định mình có thể đối phó với người này hay không, trước tiên ổn định hắn, sau đó trở tay liền gọi điện cho phòng bảo vệ, “Kẻ khả nghi như vậy các người cũng để cho hắn vào? Tôi phải trả một khoản phí cao như vậy, không phải để cho các người ăn uống vô ích!”
Không nghĩ tới người đàn ông áo đen kia lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng cô, nói: “Khương tiểu thư, cái này không thể trách bọn họ, bởi vì chỉ cần tôi muốn, không chỗ nào có thể ngăn cản tôi.”
Thanh âm của hắn âm lãnh khàn khàn, mang theo một loại đặc hiệu khủng bố.
Khương Tiều nhìn thấy hoa văn đáng sợ trên cơ thể người nọ.
Cô bắt đầu nhận ra, đây có thể không chỉ là một vụ lừa đảo bình thường.
Bất quá Khương Tiều cũng không hoảng hốt, đối phương nguyện ý cùng cô vòng vo, lải nhải nhiều như vậy, chứng tỏ hắn có chuyện cần cầu xin cô, hoặc ít nhất là trên người cô có giá trị lợi dụng, cho nên tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, điều này cũng không có nghĩa là thực sự tồn tại lực lượng thần bí gì. Cũng có thể là một loại lừa đảo mới, làm ra một số phản ứng hóa học, chơi một chút ma thuật, làm cho mọi người tin rằng đó là sự thật, nghĩ đó là siêu năng lực.
Khương Tiều quyết định dò xét tâm tư người này trước.
Cô cảm thấy có chút phấn khích, bởi vì cuộc sống cuối cùng cũng đã xuất hiện một thứ thú vị.
Trong câu chuyện của đối phương vô cùng lộn xộn, tràn ngập từ ngữ thần bí, Khương Tiều đại khái hiểu được thân phận của hắn: Thế giới này đang bị ô nhiễm xâm nhập, sẽ một lần nữa xáo trộn.
Tiền bạc và quyền lực không còn quan trọng trong tương lai, và tất cả các quy tắc sẽ được thiết lập lại.
Sức mạnh của nhân loại không đáng nhắc một xu trước sức mạnh của thần linh, thế giới bị Tà Thần thống trị cuối cùng cũng sẽ đến.
Hắn là người đến từ tổ chức Thần Tạo - một tổ chức có thể nắm bắt cơ hội thay đổi thế giới và là tín đồ trung thành nhất của Tà Thần.
Lý do Khương Tiều được chọn rất đơn giản, bởi vì trong quá trình sàng lọc tư liệu của bọn họ, cô đủ bất hạnh.
Khương Tiều từ ý tứ trong lời nói của hắn có thể cảm giác được, loại người bất hạnh như cô, có khuynh hướng phản xã hội hình như sẽ thích hợp để trở thành “khay nuôi cấy” hơn.
Khương Tiều cảm thấy loại lý do này rất nhàm chán, cô không có sự đồng tình với nhân loại, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ thích sự tồn tại của Tà Thần.
Hủy diệt thế giới hay gì đó, càng không phải hứng thú của cô. Nhưng cô có chút quan tâm đến loại lực lượng này.
Những thứ nên có cô đều đã có, cô có thể tùy ý tiêu xài, tìm kiếm niềm vui.
Đương nhiên, người này và tổ chức Thần Tạo, trong lòng Khương Tiều vẫn còn nghi ngờ.
Vô luận hắn có cuồng nhiệt đến đâu, Khương Tiều cũng không quan tâm. Cô chuẩn bị ứng phó với người này trước, sau đó quay đầu lại tìm manh mối cùng chứng cứ.
Người đàn ông kia mang đến một cái hộp nhỏ, bên trong chứa đựng mùi tanh hôi thối, giống như một loại mô sinh vật nào đó, thoạt nhìn rất ghê tởm, Khương Tiều chuẩn bị tìm chuyên gia xét nghiệm một chút.
Nhưng ngay trong đêm hôm đó, khối mô sinh vật kỳ quái kia liền tự mình chui ra khỏi hộp, nhảy vào trong miệng Khương Tiều.
Khương Tiều nôn nao nửa ngày, cũng không thể nhổ nó ra, sau đó, cô cảm thấy cả người rét run, bên tai ù ù, giống như có vô số tiếng nói thì thầm bên tai, nhưng cô nghe không rõ cụ thể là đang nói cái gì.
Khương Tiều ngất xỉu. Khi cô tỉnh dậy, liền phát hiện của mình dường như đã thay đổi. Sức mạnh, độ dẻo dai, khả năng chữa trị của cô đã không còn là của người bình thường.
Sau đó, trên tay cô xuất hiện một chiếc vòng đeo tay màu đen, cô được chọn làm người chơi trong trò chơi vô hạn và thức tỉnh thiên phú【cắn nuốt】.
Cô có thể dựa vào thôn phệ sinh vật ô nhiễm mà trở nên mạnh mẽ, đồng thời cũng có thể thôn phệ nhân loại, nhất là đánh thức thiên phú nhân loại trở nên mạnh mẽ.
Thực lực của Khương Tiều tăng vọt, phó bản bất đồng rốt cục cũng giúp cô tìm được một chút vui vẻ.
Sau đó, cô gặp lại người đàn ông mặc áo đen.
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô và nói, “Không thể nào! Ngươi hẳn là đã biến thành khay nuôi cấy, tại sao vẫn còn là nhân loại?”
Thì ra, dựa theo lộ tuyến bình thường, cô sẽ bị chuyển hóa thành sinh vật ô nhiễm trước, sau đó thôn phệ càng nhiều nhân loại, sinh vật dị hóa để trở nên mạnh mẽ, trở thành thân thể cho Tà Thần hồi sinh.
Khó trách Khương Tiều cảm giác được thân thể của mình có đôi khi không theo khống chế.
Sau khi khi khiếp sợ, người kia rất nhanh lộ ra vẻ mừng như điên, “Điều này chứng tỏ ngươi là kẻ thích hợp nhất.”
Hoặc là nói, hắn cho rằng Tà Thần đã ở trong cơ thể cô, đang chậm rãi hồi phục.
Vốn dựa theo phương pháp của tổ chức Thần Tạo, là biến khay nuôi cấy thành đại boss trong phó bản, không ngừng đưa đầu người vào cho ăn, nhưng loại giống như Khương Tiều, “người” có thể trực tiếp đi lại giữa các phó bản, mới càng đáng sợ hơn.
Kỳ thật Khương Tiều cũng không xác định mình có còn là nhân loại hay không.
Nhưng cô có thể xác định được một điểm, cho dù không phải là người, cô cũng tuyệt đối không sống trong sự khống chế của người khác, trở thành một con rối rút tiền.
Khương Tiều giả vờ như ý bọn họ mong muốn, thăm dò rõ ràng tổng bộ tổ chức Thần Tạo, sau đó trở tay đưa bọn họ vào Cục Quản lý.
Nhân loại muốn khống chế cô không còn, nhưng thứ không phải nhân loại muốn khống chế cô còn đang hồi sinh.
Khương Tiều ở trong các loại phó bản tàn phá bừa bãi, tìm kiếm “thức ăn”, đã bị người ta phát hiện ra manh mối.
Nhiều người chơi đã biết đến sự tồn tại của một “sinh vật dị hóa” cực kỳ giống con người, trong phó bản có thể bị nhầm lẫn với người chơi, nhưng trên thực tế, nếu rơi vào đơn đặt hàng có thể bị nuốt chửng.
Thông tin liên quan cũng đã được treo trên trang web của Cục Quản lý, chỉ là tạm thời còn chưa khóa chặt thân phận cá nhân của cô.
Theo sự đề phòng cùng điều tra của mọi người và Cục, nếu Khương Tiều tiếp tục hành động không kiêng nể gì như trước, nhất định sẽ lộ ra chân tướng.
Không phải là cô không muốn cẩn thận, mà là bởi vì thứ trong cơ thể cô không muốn để cho cô cẩn thận.
Khẩu vị của Tà Thần càng lúc càng lớn, Khương Tiều cẩn thận chỉ làm cho hắn bất mãn.
Khương Tiều liên tục chống cự lại ý chí của Tà Thần.
Mỗi lần như vậy, cô sẽ cảm giác được nỗi thống khổ của vạn kiến cắn tim, thế nhưng cái loại thống khổ này, cũng sẽ làm cho cô bảo trì thanh tỉnh. Mà cảm giác Tà Thần không thể chiếm lấy thân thể của cô, thật sự quá thú vị.
Thực sự có Thần minh trên thế giới này?
A, bất quá là Ngụy Thần mà thôi, bằng không làm sao ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng làm không được?
Năm thứ ba ô nhiễm bùng phát, tại văn phòng của Cục Quản lý.
“Chúng tôi đã khóa danh tính của cô ta, họ tên là Khương Tiều, từng là một doanh nhân nổi tiếng. Mặc dù cô ta được chọn làm khay nuôi cấy, nhưng tình huống tương đối đặc biệt, bởi vì không trực tiếp dị hóa, cho nên sẽ không có kết giới trực tiếp cách ly, dẫn đến cô ta có thể sống tự do bên ngoài, tiến hành săn bắt con người.”
“Sau khi quan sát và nghiên cứu, cô ta vẫn còn tồn tại một phần lý trí của con người. Nhưng, căn cứ vào phản hồi của những người xung quanh, cô ta luôn lạnh lùng cay nghiệt, 'hủy diệt thế giới' có lẽ là suy nghĩ của chính cô ta. Nếu như có thể triệt để tiêu diệt Khương Tiều, hẳn là có thể để cho Tà Thần tiếp tục lâm vào ngủ say. Mà nếu như không thể kịp thời giải quyết, tùy ý cô ta tiếp tục lớn mạnh, phiền toái sẽ rất lớn.”
Hoặc là nói, hiện tại cô đã là một phiền toái lớn.
May mắn thay, cuối cùng họ đã xác nhận được danh tính của cô.
Có người chú ý tới biểu tình của Văn Trình, “Sao vậy? Văn Đội, cậu quen biết cô ta?”
Văn Trình gật đầu nói: “Trước kia gia tộc chúng tôi cũng xem như thuộc một vòng tròn, nhưng chúng tôi chưa từng chơi cùng nhau.”
Trí nhớ của anh rất tốt, nhưng hai người quả thật không quen biết, hiện giờ nghe được cái tên này, anh mới từ trong trí nhớ trước kia tìm ra sự tồn tại của một người như vậy.
“Nếu cậu đã biết, có lẽ thông tin sẽ chính xác hơn. Cô ta mắc bệnh hiếm gặp, ở nhà không được chào đón, khi còn bé cha cô ta bởi vì chuyện vợ mình qua đời mà oán giận cô ta. Khương Tiều cũng từng bị một số người cùng trang lứa bắt nạt, loại người thân thế ảm đạm, dễ sinh ra tâm lý chán ghét, dễ bị tổ chức Thần Tạo chú ý nhất.”
Cả một lực lượng quốc gia được điều động, lý lịch cá nhân của Khương Tiều đều rõ ràng bày ra trên án.
Đọc tài liệu sẽ hiểu rằng cuộc sống của người phụ nữ này, có vẻ như vật chất phong phú, nhưng cuộc sống của cô, không hề có bất kỳ mối liên hệ nào với hai từ “hạnh phúc”.
Đương nhiên, chuyện đã đến nước này, ai cũng sẽ không quan tâm “Khương Tiều” có ẩn tình hay không.
Sau khi vị diện vô hạn xâm lấn, có bao nhiêu người có ẩn tình mà chết? Có bao nhiêu người vô tội đã chết?
Lại hỏi Khương Tiều một chút xem, người vô tội chết trong tay cô có bao nhiêu?
Nếu muốn đồng tình, bọn họ đã đồng tình với quá nhiều người, thế nào cũng không tới phiên Khương Tiều.
Thu thập thông tin này là để hiểu thói quen, hành vi, điểm yếu tính cách của người đó, để có thể tiến hành giải quyết.
Văn Trình nhìn thông tin cá nhân của Khương Tiều, nói: “Tôi không biết những chuyện này, nếu như tôi biết...”
Anh sẽ giúp.
Rõ ràng bọn họ đã ở rất gần, rõ ràng anh có cơ hội ngăn cản tất cả bi kịch này phát sinh.
Nếu như anh có thể vươn tay giúp đỡ khi Khương Tiều cần, thân phận bị hại như cô có phải không cần biến thành thân phận kẻ đi hại người khác hay không?
Cô không dị biến, tự nhiên sẽ không có nhiều người bị hại như vậy.
“Văn Đội, đừng lúc nào cũng đổ lỗi cho mình. Thế giới này có rất nhiều người bi thảm, anh không thể giúp đỡ hết được. Hơn nữa không có Khương Tiều này, còn có thể có những người khác.”
Văn Trình liền nói, “Tôi quả thật không thể cứu được tất cả mọi người, nhưng người cách tôi gần như vậy, tôi lại lựa chọn lạnh lùng... Hơn nữa, cậu không nhận ra sao? Khương Tiều rất đặc biệt.”
Bị coi là khay nuôi cấy lâu như vậy còn có thể bảo trì bản tính của mình, còn có thể lấy thân phận nhân loại mà tồn tại, cô không đặc biệt thì ai đặc thù?
Văn Trình thở dài một hơi, “Bất quá hiện tại nói những lời này cũng đã quá muộn. Mọi người chuẩn bị một chút, bắt đầu đi.”
Bộ phận chiến lược đã xác định được khu vực sinh sống gần đây của Khương Tiều, hơn nữa còn tiến hành phong tỏa phụ cận, tiểu đội Văn Trình cũng phải nhanh chóng di chuyển.
Bọn họ đều biết thực lực của Khương Tiều rất mạnh, năng lực cắn nuốt giống như Tà Thần có thể làm cho cô trong thời gian cực ngắn nhanh chóng trưởng thành. Cho dù là tiểu đội Văn Trình dày dạn kinh nghiệm cũng không nhất định có phần thắng.
Nhưng giải quyết vấn đề ô nhiễm, vốn là kết quả của vô số người đi trước đi sau, bọn họ đều đã đem sinh tử bỏ qua.
Cho dù không thể trực tiếp giải quyết Khương Tiều, ít nhất cũng phải vây khốn cô, để cho vũ khí cỡ lớn của quốc gia có đường phát huy.
Đến bước đó, khu vực kia nhất định sẽ bị phá hư nghiêm trọng. Nhưng đây có lẽ đã là cách tốt nhất.
Sau đó, trong quá trình theo dõi Khương Tiều, tiểu đội Văn Trình may mắn phát hiện, hiện tại hình như vừa vặn là thời kỳ suy yếu của Khương Tiều, bởi vì cô đang cùng Tà Thần cướp đoạt thân thể.
Nhưng cô cũng biết tình trạng của mình không tốt, vì vậy liền chủ động lẻn vào chỗ bọn họ để chơi.
Người của tiểu đội Văn Trình bị quấy nhiễu mà tách ra.
Văn Trình một mình bước lên một chuyến tàu.
Người ngồi đối mặt anh xé rách da mặt giả của mình ra, để lộ nửa khuôn mặt tinh xảo, nửa khuôn mặt thối rữa.
“Nghe nói, các người tìm ta tìm rất vất vả?”
Văn Trình đoán được cô tách bọn họ ra chính là vì phân tán lực lượng, cho nên hiện tại đã đạt được mục đích, cô hiện ra chân thân, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Tôi là Văn Trình.”
Khương Tiều cảm thấy thập phần buồn cười, “Ta biết cậu, bất quá, cậu không phải là tới nói cho ta biết một ít đạo lý, rồi khuyên ta cái gì mà quay đầu là bờ chứ? Với tình bạn hàng xóm duy nhất giữa chúng ta, muốn cảm hóa ta bằng tình yêu và hòa bình?”
Đây là chuyện yêu thích của những người tự cho là đàng hoàng này.
Nhưng trên đời này, người có thể thuyết phục cô còn chưa được sinh ra đâu.
Loại người như Văn Trình cái gì cũng không thiếu, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của cô?
Cô không cần ánh mắt thương hại của người khác, những người khác chỉ cần sợ hãi cô.
“Không phải, tôi tới để nói một tiếng xin lỗi.”
“Thực xin lỗi, khi tôi có thể giúp đỡ, tôi lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.”
“Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi muốn giết cô.”
Anh xin lỗi vì sự “thờ ơ” trước đây, nhưng vẫn không thể thay đổi mục tiêu hiện tại của mình.
Đó là nguyên tắc của Văn Trình.
Sau đó, Văn Trình động thủ, con dao trực tiếp bổ tới.
Với sự nhanh nhẹn của Khương Tiều, vốn nên dễ dàng tránh khỏi công kích của anh. Nhưng cô lại chậm một bước.
Bởi vì trong lòng cô đang nghĩ, đây là “thánh phụ” từ đâu tới?
Đã sớm nghe nói anh là một người tốt, không nghĩ tới... Ha, thật đúng là làm cho người ta bất ngờ.
Có người sau khi nghe nói về tình cảnh của Khương Tiều, sẽ cảm thấy cô chuyện bé xé ra to: Có như vậy cũng tính là bi thảm?
Có lẽ, sẽ có người cho cô một chút lòng thông cảm hời hợt.
Chỉ có Văn Trình, sẽ coi đó là một loại “trách nhiệm”, hy vọng có thể thay đổi quá khứ, thay đổi Khương Tiều.
Trong nháy mắt, Khương Tiều thế nhưng sinh ra một loại cảm giác “Nếu như có thể sớm quen biết hắn thì tốt rồi”.
Thật ra Khương Tiều cũng không cảm thấy mình thảm hại đến mức nào.
Cô chỉ là một người không vui, lại vừa vặn có thực lực làm ác. Một người như vậy nên là một nhân vật phản diện bẩm sinh, như người thân của cô, đồng nghiệp của cô nói: Cô là một con quái vật.
Nhưng thất thần cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh Khương Tiều liền lao vào tấn công Văn Trình.
Tuy rằng thiên phú của Văn Trình hầu như không có tác dụng gì trong chiến đấu, nhưng thực lực của anh đủ mạnh, hơn nữa trước khi lên chuyến tàu này đã chuẩn bị trước một ít, có thể cùng Khương Tiều bất phân thắng bại.
Hai người từ đầu xe đánh vào đuôi xe, ngọn lửa văng khắp nơi.
Văn Trình trong lòng lại nhíu mày, tràng diện hiện tại thoạt nhìn là năm năm, kỳ thật đối với anh vô cùng bất lợi.
Lực phá hoại của Khương Tiều quá mạnh, sát chiêu anh sớm chuẩn bị đã bị cô phá hư, nhưng anh vẫn chưa bắt được người. Tiếp tục kéo dài, thân thể Khương Tiều khôi phục càng nhanh, mà anh đã không còn hậu thủ, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa tìm được cơ hội vây khốn Khương Tiều.
Sau đó, Văn Trình đột nhiên nhìn thấy một cô bé ở đuôi xe.
Anh sửng sốt, lập tức nói: “Mau tìm chỗ trốn đi!”
Cô bé không né tránh, ngược lại thông minh xông tới ôm lấy chân Văn Trình, “Anh trai, anh đừng đánh chị. Chị ấy là một người tốt, chính chị ấy đã cứu em.”
Cô bé lao vào làm tiết tấu của Văn Trình chậm lại.
Văn Trình nhanh chóng nhấc cô bé lên, để sang một bên.
Nhưng anh không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng, “Nếu cô là một kẻ vô nhân tính, chắc chắn sẽ không cứu cô bé đó.”
Khương Tiều lạnh lùng nói: “Tiện tay làm mà thôi. Bởi vì nhàm chán, ai biết được con nhóc đó liền quấn lấy ta. Nếu cậu định khen ngợi ta chỉ vì chuyện này, vậy thì không cần thiết.”
Đó chỉ là một cô bé bình thường, bị cuốn vào vị diện vô hạn trên chuyến tàu này, Khương Tiều vốn cũng không muốn cứu người, nhưng cô bé kia lại yên lặng trốn ở một góc không lên tiếng, nhìn Khương Tiều đem những người khác giải quyết xong, liền cảm thấy là Khương Tiều cứu mình.
Khương Tiều hoàn toàn không đói đến nỗi gặp ai cũng cắn nuốt, mục tiêu lựa chọn của cô cho tới bây giờ đều là những người cô nhìn không vừa mắt hoặc là sinh vật dị hóa.
Nếu người chơi cùng cô tiến vào phó bản đều không sống sót, thân phận của cô có thể đến bây giờ vẫn chưa bị lộ.
Khương Tiều lười xuống tay với một đứa trẻ không có ác ý với cô, tuy rằng hình như có chút phiền phức, nhưng Khương Tiều vẫn để cô bé ở cuối xe, đưa cô bé từ vị diện vô hạn trở về.
Đứa trẻ này lá gan lớn, nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Khương Tiều, thế nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Tôi chỉ cảm thấy, nếu trên người cô còn lưu lại chút nhân tính, hẳn là có thể giao tiếp. Cuộc sống bây giờ có phải như những gì cô muốn?”
Khương Tiều liền nói: “Ta không có khao khát gì cả, dù sao hiện tại cũng rất tốt.”
Tốt vì cô có thể tìm thấy niềm vui trong cuộc sống nhàm chán này.
Với phạm vi ô nhiễm mở rộng, bầu trời ở thế giới thực thường ảm đạm, sẽ làm cho mọi người cảm thấy rất áp lực.
Nhưng đối với Khương Tiều mà nói, cô cảm thấy thế giới này vốn chính là như vậy. Ánh nắng mặt trời chỉ là tạm thời, khói mù mới là vĩnh cửu.
Cô đã nghe nói về cuộc sống tốt đẹp của người khác, nhưng cái gọi là gia đình hay bạn bè, cô hoàn toàn không thể hiểu được.
Gia đình có thể vì một chút mâu thuẫn nhỏ, bạn bè có thể đâm sau lưng, đó có phải là hạnh phúc không?
Cô đối với thế giới mình sống không hề có lưu luyến gì, nhưng đối với vị diện vô hạn cũng không có bao nhiêu hảo cảm, sinh vật ô nhiễm bị cô cắn nuốt càng là vô số kể. Dù sao hai thế giới cũng không khác nhau lắm.
Khương Tiều chính là đang tìm kiếm sự tồn tại của mình trong từng phó bản, lần lượt đối mặt với nguy cơ sinh tử.
Đúng lúc này, Văn Trình đột nhiên thu hồi động tác, “Nếu như cô không có chờ mong, vậy thì tôi sẽ cho cô xem cuộc sống mà tôi chờ mong, thế nào?”
Khương Tiều bóp cổ Văn Trình, “Cậu muốn dùng phương pháp này để tìm ra nhược điểm của ta? Ha ha, hóa ra cậu không chỉ là một chiến binh, mà còn là một chuyên gia đàm phán.”
Văn Trình cảm giác được làn da lạnh lẽo của cô, mặt không đổi sắc nói: “Nếu như có thể, tôi cũng không xác định có thể đánh lại cô hay không.”
“Có thể. Nhưng ta có một điều kiện. Siêu vũ khí nhắm vào ta, hãy di chuyển nó đi. Đừng nghĩ rằng ta không biết những gì các người đang làm.”
Cô cùng Tà Thần chơi trò cướp đoạt thân thể, đồng dạng cũng đang cùng những người này chơi trò trốn tìm.
Văn Trình trầm mặc một lát, nói: “Được.”
Ngay cả Khương Tiều cũng kinh ngạc, đồng ý sảng khoái như vậy?
Trong quá trình Văn Trình cùng cấp trên câu thông xảy ra chút vấn đề, cấp trên đương nhiên không hy vọng cho loại phần tử nguy hiểm này có cơ hội ra ngoài, “Văn Trình, nhất định phải như vậy sao? Cậu kiên trì thêm một chút, cứu viện sẽ lập tức đến. Cô ta hoàn toàn không đáng tin.”
Mọi người đều nghĩ rằng cô xảo quyệt và khủng bố.
Nhưng Văn Trình lại khăng khăng muốn làm như vậy.
Anh mơ hồ cảm giác được, hiện tại Khương Tiều chính là đang chơi trò mèo vờn chuột, không dùng toàn lực. Cứu viện đến, đó cũng là đến đưa thức ăn.
Hiện tại có thể tìm thấy bước đột phá phòng tuyến tâm lý của cô ấy, tại sao lại không thử?
Dưới sự kiên trì của Văn Trình, cấp trên rốt cuộc cũng chấp nhận.
Đoàn tàu dừng lại trên cánh đồng trống trải, sau đó hai người chuyển sang một chiếc xe jeep - cô bé đi theo như một cái đuôi nhỏ, nhưng bị Văn Trình chặn lại, anh ngồi xổm xuống và nói với cô bé: “Thấy dì đằng kia không? Dì ấy sẽ đưa em đến nơi an toàn.”
Văn Trình dẫn Khương Tiều đi vào thành phố, Khương Tiều lại càng thêm kinh dị, bởi vì với lực phá hoại của cô, ai sẽ hy vọng cô vào thành phố?
Nếu không muốn nói cô là tai họa của một thành phố.
Nhưng Văn Trình hết lần này tới lần khác lại làm như vậy.
Văn Trình nói: “Cô vẫn luôn ở trong vùng hoang dã này, cảnh sắc bên ngoài hẳn là chán chường, cho nên tôi muốn cô nhìn thấy tình hình trong thành phố.”
Tuy rằng ô nhiễm nghiêm trọng, đại bộ phận thành phố so với lúc trước không có cách nào so sánh, cũng không phồn hoa náo nhiệt như trước kia.
Nhưng bởi vì Cục Quản lý vẫn đang cố gắng duy trì trật tự, ngược lại còn có vài phần bộ dáng.
Ô nhiễm dễ dàng làm cho mọi người cảm thấy tuyệt vọng, nhưng nhiều người trải qua tuyệt vọng, vẫn có thể vực dậy tiếp tục sống.
“Mặc dù làm công việc nguy hiểm này, nhưng cuộc sống mà tôi luôn khao khát chỉ là một cuộc sống bình thường. Những gì tôi muốn bảo vệ là những cuộc sống bình thường.”
Văn Trình vừa nói, vừa dẫn cô xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ, đến trước một quán mì, “Ông chủ, cho hai bát mì thịt bò.”
“Được!”
Chỉ chốc lát sau, hai bát mì thịt bò đã được bưng lên, hành hoa, rau mùi điểm xuyết trong đó, càng thêm mê người.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Khương Tiều hỏi.
“Mì nhà họ thật sự rất ngon, hương vị đặc biệt hấp dẫn, cô hãy thử nếm thật kỹ. Đôi khi tôi không thể ăn trong một thời gian dài bởi vì làm nhiệm vụ, cho nên mỗi lần trở về, việc đầu tiên tôi làm chính là đến đây ăn mì. Cô cũng đã lâu không ăn gì rồi, đúng không?”
Khương Tiều thực sự đã không ăn uống bình thường trong suốt một thời gian dài, mặc dù thiên phú của cô không cần phải nhai bằng miệng, tiêu hóa bằng dạ dày, vẫn có thể mang lại cho cô đủ năng lượng.
Khương Tiều do dự một chút, nhưng vẫn cầm đũa lên ăn mì. Mì vừa ra khỏi nồi có chút nóng, làm cho Khương Tiều có chút không được tự nhiên, nhưng nhìn Văn Trình ngồi bên húp sì sụp, cô liền không giả bộ nữa, cũng ăn theo từng ngụm.
Cô đã không ít lần ăn sơn hàu hải vị, đối với thức ăn cũng không có chấp niệm gì, ăn ngon hay không cũng chỉ là một câu đánh giá đơn giản.
Nhưng không biết tại sao, có thể là do quá lâu không ăn, thời gian dài như vậy lần đầu tiên ăn thức ăn nóng, nhưng cũng làm cho cô cảm thấy có một chút cảm giác: Hóa ra, hương vị đồ ăn bình thường lại ngon như vậy? Tại sao trước đây cô không cảm nhận được? Có lẽ, là lúc trước không tìm thấy một cửa hàng nào đáng tin cậy...
Vì vậy, cô âm thầm cập nhật lại đánh giá của mình về Văn Trình: Tuy Văn Trình là một “thánh phụ”, nhưng lựa chọn quán mì hương vị tương đối tốt, cũng xem như có mắt nhìn.
Văn Trình nhìn cô ăn dồn dập, cười cong cả hai mắt, “Ăn chậm một chút. Khương Tiều, cô vẫn là con người, thức ăn nóng hổi đi xuống, có thể làm cho người ta có cảm giác còn sống. Nếu cô từ bỏ quyền sống của một con người, cô sẽ càng trở nên bất hạnh.”
Khương Tiều không lên tiếng, rũ mắt ăn mì.
Văn Trình cũng không trông cậy vào việc nhận được phản ứng gì từ chỗ cô, hai người im lặng ăn, hình như rất xa cách, lại giống như rất thân cận.
Hai người ăn no uống đủ, Văn Trình dẫn cô đi dạo, “Con đường này chính là phố ăn vặt, trước kia rất ngon, nếu như chúng ta có thể cùng nhau nếm thử thì tốt biết mấy.”
“Trước kia nơi này có rất nhiều bác gái nhảy múa ở quảng trường, còn có mấy dì lôi kéo muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.”
“Đúng rồi, cô đã từng đến công viên chưa? Muốn đi thử không?”
Khương Tiều chưa từng đến công viên, bởi vì khi còn bé không có ai dẫn cô đi, lớn lên cô càng không biết đi nơi đó.
“Ấu trĩ!”
Cô vẫn cảm thấy mình không cần bù đắp cho sự tiếc nuối thời thơ ấu, ai quy định thời thơ ấu nhất định phải đi công viên trò chơi?
Nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn đi cùng Văn Trình.
“Ấu trĩ cũng có chỗ tốt, ấu trĩ có thể khiến cho cô bỏ qua tất cả những thứ khác, hưởng thụ một chút khoái hoạt đơn giản.” Văn Trình ôn hòa nói.
Khương Tiều cũng lười tranh cãi với anh. Miệng của anh chàng này rất tốt, nếu sau này thất nghiệp còn có thể chuyển sang làm giáo viên chủ nhiệm.
Hiện tại đại bộ phận công viên trò chơi đều đã ngừng kinh doanh, bởi vì loại địa phương như sân chơi này, nếu biến thành phó bản hệ số nguy hiểm sẽ vô cùng cao, hơn nữa bên trong có rất nhiều trẻ con, xảy ra chuyện đều sẽ rất phiền toái.
Tuy nhiên, Văn Trình vẫn dùng quyền hạn để “thuê” một công viên trò chơi.
“Những nhân viên giao nhận với cậu rất căng thẳng, bọn họ sợ hãi tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy cảm xúc tương tự từ cậu.” Khương Tiều đột nhiên nói.
Văn Trình nói: “Bởi vì tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đối mặt với cái chết, hơn nữa, tôi không hề cảm thấy cô đáng sợ.”
Anh mỉm cười với Khương Tiều, nụ cười dưới ánh mặt trời, càng tôn lên khuôn mặt anh tuấn.
Hai người điên cuồng chơi cả một buổi chiều ở công viên trống rỗng, sau đó Văn Trình nói với Khương Tiều: “Trước đây có rất nhiều người, rất nhiều gia đình đều có thể hưởng thụ niềm vui đơn giản này ở đây.”
Khương Tiều hơi mở miệng, đang muốn nói điều gì đó, lại nghe Văn Trình nói, “Nhìn kìa, là pháo hoa.”
Pháo hoa cũng là do Văn Trình xin đốt pháo, nếu đã tới công viên trò chơi, vậy đương nhiên phải hoàn thành đúng theo quy trình.
Trên bầu trời xám xịt, là ánh sáng rực rỡ.
“Nghe nói, trên tay cậu có một loại đạo cụ gọi là [Tường]?”
“Ừm.”
“Nó có thể dùng để bao bọc thi thể của Tà Thần, nếu không hắn sẽ không hoàn toàn bị tiêu diệt.” Khương Tiều nói.
Sau đó, hai người lại lặng lẽ xem pháo hoa. Đột nhiên, khuôn mặt Khương Tiều bắt đầu biến dạng, biến thành một cái miệng đầy máu vặn vẹo nhào về phía Văn Trình.
Con dao của Văn Trình đâm xuyên qua gương mặt dữ tợn.
Con dao của anh vẫn giống như trước kia, nhanh, ngoan độc, chuẩn xác.
“Cảm ơn cậu, pháo hoa rất đẹp. Cậu nói đúng, cuộc sống của người bình thường thực sự rất hạnh phúc. Nếu có kiếp sau, ta cũng muốn được làm một người bình thường.”
Khương Tiều cố ý, để cho Tà Thần xem Văn Trình cường đại trở thành chất dinh dưỡng, sau đó ở thời điểm Tà Thần muốn động thủ, cùng hắn tranh đoạt thân thể, cho Văn Trình một cơ hội ra tay.
Máu nóng ấm áp phun lên người Văn Trình: “Cậu nhìn xem, máu trên người ta, rõ ràng vẫn là màu đỏ, vẫn rất ấm áp…”
Nhưng một giây sau, lại bắt đầu biến chất quỷ dị, vừa phơi bày trong không khí, tựa như thức ăn nhanh chóng thối rữa, tản mát ra một cỗ mùi hôi thối.
Văn Trình nhanh chóng dùng một lá cờ màu đen, cũng chính là đạo cụ [Tường] bao lấy thi thể của Khương Tiều. Lá cờ cuốn cô lại, chậm rãi nhỏ hơn, giống như hòa tan, về sau lại biến mất không thấy đâu.
Pháo hoa kết thúc, trong công viên, chỉ còn lại một mình Văn Trình.
“Thực xin lỗi, nếu còn có cơ hội, tôi nhất định sẽ vươn tay vào lúc cô cần nhất.”
Rất nhiều người không nghĩ tới, Khương Tiều sẽ được giải quyết nhanh như vậy.
Khương Tiều vừa chết, lực lượng Tà Thần bị suy yếu hơn nữa, muốn hồi phục rất khó khăn. Mà những sinh vật ô nhiễm khác, nhân loại cũng sẽ cố gắng thanh lý sạch, sau đó một lần nữa dựng lên bức tường thế giới.
Ô nhiễm cuối cùng cũng được giải quyết.
Các lãnh đạo vỗ vai Văn Trình, vui mừng nói: “Không hổ là Tiểu Văn.”
Văn Trình liếc mắt một cái, trả lời, “Đây không phải là công lao của tôi, là chính cô ấy không muốn sống.”
Anh có thể cảm nhận được trạng thái của Khương Tiều: Không phải rất muốn chết, cũng không phải rất muốn sống, chính là [tồn tại]. Cô chưa từng nghĩ đến việc hủy diệt thế giới - mặc dù những gì cô đã làm có thể là một cái gì đó như vậy.
Và sự xuất hiện của Văn Trình đã cho cô lý do để chết: Cuộc sống trước đây của cô không thể xem là “sống”, bởi vì nó không hề hạnh phúc. Kể từ lúc cô trở thành khay nuôi cấy, đã không còn con đường để trở về.
Chỉ khi cô chết, những người bình thường khác mới có thể có được cuộc sống hạnh phúc.
Cũng không phải là Khương Tiều muốn hy sinh vì người thường, mà là sau khi biết “sống tốt” là như thế nào, liền không muốn tồn tại một cách vô nghĩa nữa.
Là cô ngăn chặn lực lượng Tà Thần, mới có thể làm cho hết thảy tiến hành thuận lợi như vậy.
Lãnh đạo chỉ cảm thấy Văn Trình đang khiêm tốn, “Nói cho cùng đây không phải vẫn là công lao của cậu sao? Nếu không phải cậu thuyết phục cô ta, sẽ không có kết quả này.”
Họ phải xin cấp trên công nhận Văn Trình.
Văn Trình liền nói, “Sự công nhận này không nên thuộc về tôi.”
Sẽ không có ai khen ngợi Khương Tiều, bởi vì tất cả mọi người đều biết, cô là người bị lực lượng tà ác ký sinh.
Một năm sau khi Khương Tiều chết, thế giới loài người hoàn toàn ngăn cách với vị diện vô hạn.
Sau khi ô nhiễm kết thúc, thế giới dần trở lại quỹ đạo bình thường, Văn Trình cũng giải nghệ. Anh lập một tấm bia cho Khương Tiều, tuy rằng cô có lẽ không muốn hưởng thụ bái tế. Nhưng không còn cách nào khác, người chết mà, dù sao cũng phải dựa theo ý của người sống.
Văn Trình còn gặp qua cô bé được Khương Tiều cứu trước kia vài lần, ngay trước mộ Khương Tiều.
Anh hỏi cô bé, “Em không sợ cô ấy sao?”
“Chị ấy đã cứu em, vì sao phải sợ hãi? Không phải em nên biết ơn chị ấy sao?”
Văn Trình bật cười: Đúng vậy, chính là quan hệ cảm kích, nào có phức tạp như vậy?
Anh nhớ lại những gì các chuyên gia từng nói, “Thiên phú của cậu là để cho cậu chọn hiện tại, không phải để thay đổi quá khứ. Muốn thay đổi quá khứ là rất nguy hiểm, chỉ cần một chút bất cẩn, sẽ bị dòng chảy của số phận xua tan.”
Anh và Khương Tiều thật ra không thân thiết như vậy.
Anh có thể thay đổi rất nhiều người, không cần phải bám víu một mình cô.
Nhưng mà… bởi vì anh muốn làm điều đó, cho nên anh sẽ thực hiện.
Hai năm sau khi Khương Tiều chết, Văn Trình mất tích.
Nếu có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ ở bên cạnh em.
Đó là lời hứa của tôi.
(HOÀN TOÀN VĂN)
~~~
Đôi lời tâm sự của editor:
- Thực sự rất bất ngờ vì chương cuối, một cái kết BE thiên hướng OE cho cặp đôi Khương Tiều - Văn Trình ở thế giới song song. Theo suy nghĩ của mình, có lẽ Văn Trình đã sử dụng thiên phú để quay về quá khứ, chữa lành và cứu rỗi cho Khương Tiều, và có lẽ, Văn Trình cũng đã có một chút tình cảm dành cho Khương Tiều, mình tin là vậy (Ps: Đọc chương cuối thực sự rất buồn, rất xúc động)
- Mấy chương ngoại truyện rất dài, gần gấp đôi những chương bình thường, 109 chương - không dài cũng không ngắn, nhưng là bao kỉ niệm đối với mình (Ps: Mong những bạn đọc giả sau, dù có thấy truyện hay hoặc dở, xin hãy nhẹ tay đối với các nhân vật trong truyện )
- Lần đầu edit truyện được rất nhiều bạn quan tâm và ủng hộ, mình thực sự vô cùng cảm ơn không biết đến bao giờ mình mới edit lại, nhưng chắc chắn là, mình sẽ nhớ mọi người nhiều lắm
Và cuối cùng, mình xin gửi một lời chào, một lời tạm biệt chân thành nhất đến tất cả mọi người, chúc mọi người có một ngày trong tuần thật vui vẻ, năng động và ngập tràn may mắn
TẠM BIỆT KHƯƠNG TIỀU, TẠM BIỆT VĂN TRÌNH, TẠM BIỆT “TÔI THẬT KHÔNG CÓ DIỄN” - người bạn tinh thần tuyệt vời của mình