Tokyo Revengers: Ở Mạt Thế, Ta Bâu Lấy Nam Phản Diện Không Rời!

Chương 22: Tinh hạch


“Gin đâu?”

“Nó ở với mày sao hỏi anh em tao?”

“Sáng giờ không thấy đâu hết, nó đi đâu được chứ!”

“Qua thấy nó nghe lén mày tình tứ với Renka ôn chuyện cũ đấy, chắc buồn bỏ đi rồi. Nó yêu mày mà đáng thương thật.”

“!!”

…****************…

“Anh mau đến đó đi, đừng lo cho em. Em ổn mà.”

Machiko đẩy đẩy Mamoru, nhưng anh dường như không có ý định rời đi.

“Machiko em đến chỗ an toàn hơn đi, đừng ngồi ở đây nữa. Tìm người thân để sau có được không?”

Machiko dừng tay đang đẩy anh lại, hai tay đột nhiên buông thõng, nó cúi thấp đầu sau đó lại ngẩng lên ánh mắt trở nên trống rỗng khiến Mamoru hơi giật mình.

“Em xin lỗi, nhưng em phải tìm họ, họ là người thân duy nhất của em. Đừng lo lắng cho em, em có thể bảo vệ bản thân ổn thỏa, em cũng có vũ khí và đã 18 tuổi rồi.”

“Ma…chiko…”

Thấy Mamoru ngập ngừng, Machiko mới bừng tỉnh, nó chớp mắt một cái rồi mỉm cười.

“Em sẽ ổn thôi, cảm ơn vì đã lo cho em. Hãy đến gặp em khi chúng ta đã mạnh hơn bây giờ nhé.”

Nó sau đó chạy biến đi, nó là tuyến nhân vật phụ đối nghịch với nữ chính, nó sẽ chết nếu còn tiếp tục nán lại căn cứ này, nó cần rời đi trước khi triều cường ập tới.

Nhưng nhóm Saiko thì khác, họ là tuyến nhân vật phụ nhưng là những nhân vậy quan trọng góp phần đưa căn cứ Kurokawa đi lên đỉnh cao, họ sẽ không chết, thậm chí còn mạnh hơn cả bây giờ.

“Xin lỗi, mọi người định ra ngoài sao?”

Machiko bôi bẩn lên mặt, sau đó kéo mũ trùm đầu chạy đến trước một nhóm người nam nữ đủ cả, vũ khí có hơi thô sở chuẩn bị ra ngoài có lẽ là đi thám thính hoặc làm nhiệm vụ, hay cũng có thể là rời đi tránh triều cường.

“Đúng vậy, cô gái hỏi có gì không?”

“Xin hãy cho took đi nhờ ra ngoài, chỉ cần dừng ở khu dân cư bỏ cách đây 900 mét là được. Tôi có thức ăn ngon, có thể xem là lộ phí.”

Nó lấy trong balo ra mấy hộp thịt heo và cả cá, còn lẫn hai hộp ngô ngọt, đám người sáng cả mắt, nhanh chóng đồng ý để nó lên xe tải đi cùng với bọn họ. Chiếc xe rời khỏi căn cứ, đi thẳng về phía triều cường, Machiko ngó ra ngoài, chắc chắn họ là đội thám thính.



“Cô gái đến đó làm gì vậy? Bên ngoài đang rất nguy hiểm, cô chưa nghe về tin đồn triều cường sao?”

Một cô gái hỏi.

Machiko theo phản xạ bản năng kéo mũ trùm đầu, nói:

“Tôi đến tìm người thân, ban đầu tôi đến căn cứ trước để tìm em gái, sau đó nghe tin em ấy đã không còn, nên tôi quay lại khu dân cư bỏ để đón mẹ đến căn cứ trước khi triều cường bao vây chỗ này.”

Một lời nói dối hoàn hảo.

Vì gia đình.

Ai chẳng tin.

“Ra vậy! Nhìn cô chật vật hẳn là có năng lực lắm, gia nhập đội trinh sát của chúng tôi không? Thù lao thức ăn không nhiều nhưng đãi ngộ khá tốt đấy.”

Người đàn ông xề xòa lau kiếm hỏi.

“Tôi muốn bảo vệ mẹ thôi. Cảm ơn nhiều lắm, vì lời mời.”

Machiko híp mắt cười.

Biết ngay là ra ngoài điều tra triều cường.

Két.

“Đến nơi rồi.”

Tiếng hô của người phụ trách lái xe vang lên. Machiko đưa nốt số thù lao đã hứa ban đầu, sau đó nhảu xuống khỏi thùng xe tải, nhìn nhó xung quanh rồi cẩn thận phóng nhanh vào khu dân cư có dấu hiệu đổ nát, nó sẽ ở đây một lúc đợi họ đi nó sẽ ra ngoài dùng kỹ năng bay để bay đến chỗ cao tìm kiếm dấu vết Sanzu và Kakuchou để lại.

Qua một đêm không thấy ở căn cứ, thì hẳn là họ vẫn đang loanh quanh gần thành phố Saitama.

Machiko nhìn qua cửa sổ phòng nọ không khóa thấy xe đã đi xa, nó mới chịu thở phào một hơi. Trong phòng, xác chết bốc mùi hôi thối ở phòng ngủ, khiến nó phải nín thở, ban nãy có qua đó đậy khăn và cầu nguyện cho người đó rồi hẳn là người ấy đau đớn lắm mệt mỏi lắm, mong kiếp sau có thể sống trọn vẹn hơn.

Nó lôi trong túi balo ra một con dao găm dấu dưới cặp, một băng đạn gồm mười viên, khẩu súng bạc đầy đạn vẫn còn nguyên ở đai đeo đùi. Nhìn đồng hồ giấu trong balo, ước tính tầm tám tiếng nữa, tức là lúc 5 giờ chiều triều cường sẽ chính thức quét đến rìa ngoài căn cứ Saitama.

Trước lúc đó, nó phải lầm được dấu vết của Sanzu và Kakuchou.

Gừ…!



Lúc định tung cánh ra thì nghe thấy tiếng gầm ghè khe khẽ từ cuống họng phát ra ở gần cửa chính, Machiko nhét đồ vào balo, thủ sẵn súng và dao găm trong người, nó phải chiến đấu như cách Kakuchou đã dạy thay vì dựa dẫm mãi vào hai người họ.

Nó ghét phải thừa nhận bản thân rất yếu kém dù đó là sự thật vẫn luôn vả mạnh vào mặt nó mỗi sáng sớm thức dậy.

Quái vật thú thôi mà.

Hôm qua còn giết người.

Không sao hết!

Rầm!

Tiếng cửa đổ vang lên, Machiko nép vào tường chờ thời cơ đánh lén, thậm chí còn hít thở khe khẽ để ngăn đôi chân và tay run rẩy sợ hãi, mười bốn tuần khiến nó quen với quái vật nhưng trước mắt nó là một thằn lằn đột biến lầm thứ hai, nó có thể di chuyển như người, tuy thị giác kém cỏi nhưng thính giác và nhất là khứu giác rất nhạy, có lẽ vì thế dù lẫn trong mùi xác người con thằn lằn vẫn đánh hơi ra Machiko.

Nếu là thằn lằn cấp hai, thì điểm yếu sẽ nằm ở vùng bụng trắng mềm và dễ cắt rách hơn những chỗ khác, cần tránh đánh vào lớp vảy trên người, rất cứng sẽ gây khó khăn cho việc bảo toàn mạng sống.

Chưa kể thằn lằn lần hai này không chỉ đi bằng hai chân lưu loát còn có thể bò trên tường, thậm chí ẩn mình vào các sự vật để đánh hơi nghe ngóng săn mồi.

Là loài thuộc họ nguy hiểm của mạt thế.

Khịt khịt!

Con thú đánh hơi ngòi phòng khách, Machiko với lấy lọ nước hoa trong phòng ngủ, mở sẵn nắp vòi xịt đưa vào trạng thái sẵn sàng hất đổ.

Ngay lúc con thằn lằn bước đến cửa phòng ngủ, Machiko đã hất thẩm lọ nước hoa vào mặt, làm khứu giác của con thằn lằn bị loạn, nhân cơ hội đó, nó nhảu sang một bên ngắm bắn vào lỗ tai của con thằn làn, hai phát đầu trật do lần đầu dùng súng, đến phát thứ ba thì trúng một bên tai, con thằn lằn kêu gào đau đớn, bị giảm khả năng vốn có nên rất tức giận mà quơ móng vuốt tìm mồi.

Trong khi đó, Machiko đang ngồi dưới đất, đối diện là bụng trắng của thằn lằn, làn đầu thấy người suy dinh dưỡng có tác dụng chiến đấu.

Xoẹt!

Phập!

Phập!

Nó đâm nhiều nhát vào bụng thậm chí còn rạch đường dài, sau đó chui ra nhìu trước khi bị móng vuốt độc cào phải. Máu của thằn lằn lần hai là màu xanh rêu rất xấu xí, ban nãy đã vẩy lên đầy người Machiko, nó đứng một bên nhìn con thằn lằn mới lên cấp quằn quại đến chết.

Đáng lẽ là nó sẽ thở phào rồi bỏ đi, nhưng đột nhiên cảm nhận được luồng sức mạnh tương đồng, nó lại gần xác thằn lằn, nhắm tịt mắt bổ xuống giữa trán, đầu tách làm đôi do sau khi chết cơ thể thằn lằn sẽ tự mềm ra như xốp.

Giữa đống óc đỏ hỏn, một viên pha lê to bằng ngón tay cái người lớn xuất hiện, có màu xám bạc và rất đẹp.

“Tinh hạch ư!!”