Mà bên kia, sau khi mẹ Hàn gác điện thoại, bà liền để quản gia bắt đầu thu xếp.
Mẹ Hàn là một người mâu thuẫn.
Mỗi lần trước khi gặp Hàn Băng Nhi, bà đều nghĩ kỹ rồi, phải cố gắng thân thiết với con gái hơn.
Nhưng đến khi gặp mặt con gái, bà lại giống như trước, khách khí nhiều hơn là thân thiết.
Nếu như nói là không thích Hàn Băng Nhi thì cũng không phải, lại làm sao mà tình cảm đạm bạc, cô cũng là cục thịt từ trong người bà rơi ra mà.
Nhưng bà sợ phải gặp Hàn Băng Nhi, sợ cùng cô tiếp xúc bằng mắt trong thời gian dài.
Bà luôn cảm thấy đôi mắt kia của con gái quá sạch sẽ, giống như là nhìn thấu tất cả mọi thứ, đến nỗi sự giúp đỡ của bà cũng trở nên đặc biệt nực cười.
Ba Hàn từ trên lầu đi xuống, trong tay xách túi công văn, tư thế như muốn ra ngoài.
Mẹ Hàn vội vàng nói: "Hôm nay là ngày Băng Nhi trở về nhà, chờ chút nữa mấy người họ hàng đều đến ăn cơm."
So với tình thương ít ỏi và rối rắm của mẹ Hàn thì ba Hàn đối với cô con gái Hàn Băng Nhi, tình cảm càng là ít đến đáng thương.
Trong lòng người đàn ông này, công ty và lợi ích gia đình hơn hết thảy mọi thứ.
Ông đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, trầm giọng nói: "Tôi đã hẹn với chủ tịch Trần rồi, không dời lại được."
"Nhưng mà.." Bà Hàn còn muốn nói gì đó.
Ba Hàn đã ngắt lời bà: "Hôm nay cũng chỉ có một mình Băng Nhi trở về, nó sẽ hiểu thôi."
Nếu như bây giờ Lục Hạo Thiên không phải là người thực vật, vẫn là Lục tổng - người mà dù ở bất kỳ chỗ nào cũng đều có nhiều người vây quanh, thì đối với ba Hàn mà nói, con gái trở về nhà đương nhiên là việc lớn cần phải ưu tiên hàng đầu.
Nhưng bây giờ tình thế không như trước, chung quy chỉ có một mình con gái trở về thì không cần phải đế ý nhiều như thế làm gì.
Ở nhà họ Hàn, ba Hàn là người nắm hết quyền lực.
Ông nói một là một, hai là hai.
Bây giờ ông đã quyết định đi ra ngoài rồi thì mẹ Nguyễn cũng không còn cách nào, chỉ đành thở dài một tiếng.
Ba Hàn đi rồi, không khí trong nhà cũng khác.
Bây giờ nhà họ Hàn so với trước kia đã quạnh quẽ hơn trước.
Trước khi Hàn Băng Nhi kết hôn cũng không sống ở đây.
Con trai trưởng Hàn Ngạo hiện giờ đang giữ vị trí quan trọng trong công ty.
Có đôi khi cũng sẽ rất bận, dứt khoát liền ở trong chung cư gần công ty, ngày thường cũng không thường trở về.
Ngược lại Hàn Hi Văn trước kia thường xuyên về nhà, nhưng từ sau khi cùng con trai nhà họ Hứa – Hứa Hoài Đức xác định quan hệ, cũng sống ở bên ngoài.
Hứa Hoài Đức lái xe, nhìn tình hình giao thông không tốt lắm, liền hỏi: "Em và cô em gái kia quan hệ không tốt, tại sao hôm nay phải quay về?"
Hàn Hi Văn hôm nay mặc một bộ đồ cao cấp, cô ta rất thích hợp với phong cách này.
Dưới sự ăn diện lộng lẫy như vậy, giá trị nhan sắc của cô ta được kéo cao lên một chút.
Cô ta nghe lời chồng sắp cưới nói, nhẹ thở dài: "Dù cho em ấy không thích em, thì em ấy cũng là con gái của ba mẹ.
Anh biết không, nếu như không có ba mẹ thì sẽ không có em ngày hôm nay."
Sau khi Hàn Hi Văn sống lại, đã làm được hai việc mà cô ta hài lòng nhất.
Việc thứ nhất, đương nhiên là đẩy đi được cái hôn ước kia với Lục Hạo Thiên.
Mặc dù cô ta không còn là tiểu thư chính thống của nhà họ Hàn nữa, nhưng so sánh được mất thì vẫn rất đáng giá.
Việc thứ hai là cùng Hứa Hoài Đức quen biết yêu nhau, trở thành vợ chưa cưới của anh ta.
Kiếp trước cô ta cũng đã nghe về chuyện của Hứa Hoài Đức.
Anh ta là con ngoài giá thú nhưng năng lực lại xuất chúng.
Sau này đã chiếm đoạt thành công quyền lực từ người thừa kế ban đầu của Hứa Thị và trở thành người cầm quyền tập đoàn Hứa Thị.
Đây chính là cái gọi anh hùng không hỏi xuất thân.
Trong cái giới hào môn này có bao nhiêu người giống như Hứa Hoài Đức.
Con cái của các bà ba, bà tư của những ông chủ lớn cũng có quyền thừa kế.
Nhưng cô ta biết Hứa Hoài Đức là người cười đến cuối cùng.
Sau khi sống lại, cô ta tiếp cận Hứa Hoài Đức vẫn đang trong thời kỳ là một kẻ đáng thương, từ từ bước vào tim của anh ta và trở thành bạn gái, thành vợ chưa cưới.
Tính toán thời gian thì, qua mấy năm nữa Hứa Hoài Đức sẽ nắm hoàn toàn quyền lực.
Tuy là nhà họ Hứa còn kém nhà họ Lục năm đó, nhưng có thể trở thành bà Hứa cũng đủ để làm người ta vui vẻ rồi.
Quan trọng nhất là, Hứa Hoài Đức thật lòng với cô ta.
Anh ta rất yêu cô.
Đến màn cầu hôn cách đây không lâu của anh ta cũng rất xa hoa và lãng mạn.
Không đợi Hứa Hoài Đức nói gì, Hàn Hi Văn lại là một mặt ưu sầu mà nói: "Người cùng với Lục Hạo Thiên đính hôn là em, bây giờ em ấy gả đi trong lòng em rất cảm kích em ấy.
Thật ra thì em không phải là người sợ khó khăn.
Sau khi Lục Hạo Thiên xảy ra chuyện, em cũng không đồng ý hủy bỏ hôn ước.
Nhà họ Lục có ơn với nhà họ Hàn, nếu như không phải gặp được anh, em chắc chắn sẽ không cầu xin Băng Nhi chấp nhận hôn sự này.
Cho nên, Hoài Đức, anh có thể hiểu được không, bất kể trong lòng em ấy có bao nhiêu oán hận em, bất kể em ấy đối với em không tốt, em đều có thể chấp nhận được.
Bởi vì nếu như không có em ấy, thì em cũng sẽ không có được hạnh phúc như bây giờ.
Trong lòng em cảm thấy rất có lỗi với em ấy."
Hứa Hoài Đức nói: "Em quá mềm lòng rồi, dù sao có ai khiến cho em phải chịu ủy khuất, em hãy nói với anh.
Cô ấy không thể vì chuyện này mà cứ luôn bắt nạt em, tổn thương em."
Hàn Hi Văn cúi rũ đầu, rầu rĩ mà lên tiếng: "..
Được."
Khi Hàn Hi Văn và Hứa Hoài Đức đến nhà họ Hàn, những người họ hàng khác cũng đến rồi, mà Hàn Băng Nhi vẫn chưa đến.
Hứa Hoài Đức của bây giờ đã không giống với mấy năm trước nữa rồi, anh ta đã vào công ty trở thành một giám đốc.
Ai cũng đều nhìn ra, anh ta so với người anh kia năng lực càng mạnh hơn.
Ai cũng đều nhìn ra, chủ tịch Hứa có lòng muốn bồi dưỡng Hứa Hoài Đức.
Sau này nhà họ Hứa thuộc về ai, còn rất khó nói.
Vì vậy Hứa Hoài Đức rất được những người họ hàng, bao gồm cả mẹ Hàn chào đón nồng nhiệt.
Cô Hàn kéo tay Hàn Hi Văn, giọng điệu triều mến: "Không biết đến khi nào mới có thể uống rượu mừng của con, mấy hôm trước con bé Băng Nhi kia..
thật không thể tưởng tượng nỗi.
Chúng ta đều không vui vẻ gì."
Bà con họ hàng nhớ đến hôn lễ của Hàn Băng Nhi mấy hôm trước, đều nhăn mày.
Nhà họ Lục lớn như vậy, tổ chức hôn lễ này cũng quá keo kiệt rồi.
Bất quá mà nói, đám cưới mà không có chú rể, hôn lễ này cũng không thể náo nhiệt lên được.
Rõ ràng trước đây, nhà họ Lục là bọn họ không thể trèo cao lên được, nhưng bây giờ lại thành như thế này, trong lòng bọn họ đều có chút vui sướng.
"Thật là..
đó là cái nhà hàng gì chứ, mười năm trước chúng ta ra ngoài ăn cũng chưa từng tới cái loại đẳng cấp đó.
Nói ra chỉ làm trò cười.
May mà không có mời bao nhiêu khách, bằng không mặt mũi nhà họ Hàn biết để ở đâu?"
"Mặt mũi nhà họ Hàn sau này còn phải dựa vào Hi Văn.
Băng Nhi vẫn là không được.
Thực sự bây giờ Lục Hạo Thiên có tỉnh lại cũng không thay đổi được cái gì.
Nhà họ Lục đã tàn rồi."
Hứa Hoài Đức thật sự cảm thấy cái nhà này phiền phức.
Nhưng vì giữ thể diện cho vợ sắp cưới, không thể không đối đáp lại, nghĩ tới nếu như hôm nay lãng phí thời gian ở đây thì thật sự không có lợi.
Hàn huyên một lúc anh ta đứng dậy nói với Hàn Hi Văn: "Hôm nay ba anh muốn anh cùng đi tham gia một bữa tiệc, bây giờ phải đi rồi."
Hàn Hi Văn biết lúc trước cô đã hơi quá, đắp nặn ra cho mình một hình tượng vừa đáng thương vừa bất lực, khiến cho bây giờ Hứa Hoài Đức không thích nhà họ Hàn.
Nhưng điều này cũng không gây cho cô ta tổn thất gì, nhà họ Hàn như thế nào, cũng không có liên quan gì lớn đến cô ta.
Cô ta gật gật đầu: "Anh đi làm việc của mình đi, công việc quan trọng hơn."
Mẹ Hàn và bà con họ hàng đều đứng dậy tiễn Hứa Hoài Đức ra đến bên ngoài.
Nếu như là lúc trước, mẹ Hàn không chắc sẽ xem trọng cái người con riêng không rõ tiền đồ như Hứa Hoài Đức.
Nhưng giờ đã khác rồi, nhà họ Lục đã ngã ngựa, nhà họ Hàn cũng ngày càng đi xuống, sớm đã không còn huy hoàng như ngày xưa nữa.
Sau này Hứa Hoài Đức thật sự thừa kế Hứa Thị, vậy thì nhà họ Hàn cũng có khả năng quay trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Vì vậy mẹ Hàn, thậm chí cả ba Hàn cũng đang tận hết khả năng bám lấy Hứa Hoài Đức.
Đối với Hàn Hi Văn, càng là muốn gì được nấy.
Đợi Hứa Hoài Đức đi rồi thì cũng sắp đến trưa.
Cô Hàn nói: "Băng Nhi này cũng quá tệ rồi, trong lòng nó còn có người cô này không, ngày về lại nhà có người con gái nào mà không về sớm chứ.
Nó ngược lại để cả nhà phải chờ một người, còn tưởng mình là khách quý sao?"
Mẹ Lục đợi mãi cũng tức giận rồi.
Cho rằng cô không hài lòng với cuộc hôn nhân này nên mới về trễ, cố ý để cả nhà mất hết mặt mũi.
Hàn Băng Nhi không ngờ mẹ Lục và Đậu Đậu sẽ cùng cô trở về nhà.
Mẹ Hàn đương nhiên không thể nói là Đậu Đậu sợ cô bị người khác bắt nạt.
Bà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc nhìn cô một cái, nói: "Theo lý mà nói, thì Lục Hạo Thiên nên cùng trở về với con, nhưng giờ nó không tiện đi.
Nhà họ Lục mẹ cũng không phải không có người, đi cùng con một chuyến cũng là việc nên làm."
Đậu Đậu quấn lấy mẹ Hàn rất lâu bà mới đồng ý.
Điều này làm Hàn Băng Nhi rất bất ngờ nhưng cô cũng không thể từ chối.
Ba người nhờ hàng xóm giúp chăm sóc Lục Hạo Thiên, liền ra cửa.
Cô dâu mới về nhà phải mua quà cho ba mẹ người thân, đợi đến khi mua xong quà rồi chuẩn bị bắt xe đi lại phát sinh một chuyện nhỏ ngoài ý muốn.
Tài xế taxi vừa nghe đến địa chỉ liền không muốn đi.
Nhà họ Hàn vẫn ở khu biệt thự năm nào, ở giữa sườn đồi cách thành phố một khoảng nhất định.
Phải mất một lúc lâu sau họ mới tìm được xe, kết quả lại bị tắc đường.
Đợi đến khi đến nhà họ Hàn thì đã là mười một giờ rồi.
Đậu Đậu từ xa đã nhìn thấy căn biệt thự, không khỏi lộ ra vẻ ngưỡng mộ, kéo tay áo mẹ Lục nói: "Nhà thím lớn quá, lớn hơn nhà chúng ta nhiều.
Tiểu Mẫn nói sống ở biệt thự đều là người giàu có!"
Mẹ Lục tức giận nói: "Nhà chúng ta trước đây còn hơn thế này, con ngưỡng mộ cái gì?"
Đậu Đậu không để ý nói: "Bà nội, bà cũng nói là trước đây, đã là chuyện trước đây thì không cần phải nhắc lại nữa mà."
Mẹ Lục: "..."
Hàn Băng Nhi vốn dĩ bởi vì sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất của nhà họ Lục mà có chút thương cảm, lúc này nghe lời nói của Đậu Đậu, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Đừng thấy Đậu Đậu còn nhỏ tuổi, nó có khi nói chuyện rất độc địa, làm cho người khác phải nghẹn họng.
Đậu Đậu lại hỏi Hàn Băng Nhi: "Nhà thím to như vậy, thím có chê nhà chúng ta quá nhỏ không?"
Con nít chính là như vậy, trong lòng nghĩ gì cũng sẽ không giấu giếm.
Hàn Băng Nhi nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: "Thật ra nhà trước kia của thím còn không lớn bằng phòng khách nhà con bây giờ đâu."
Mẹ Lục liếc mắt nhìn cô.
Đậu Đậu rất hiếu kỳ, chỉ vào tòa nhà theo phong cách phương tây: "Đó không phải là nhà thím sao? Thím đừng lừa con nít, lừa con nít sẽ biến thành người mập."
Hàn Băng Nhi mỉm cười, "Không có lừa con."
Ba người xuống xe đi tới cửa nhà.
Quản gia nhanh chóng mở cửa nghênh đón, kết quả mở cửa ra liền thấy Hàn Băng Nhi dẫn theo sau hai người nữa..
Quản gia mặt đổi sắc, bước nhanh vào nhà.
Vừa vào nhà đã nhanh chóng nhắc nhở một câu: "Thưa bà, bà Lục cũng đến đây!"
Lời vừa nói ra, những người họ hàng vừa nãy đạp Lục Hạo Thiên xuống nâng Hứa Hoài Đức lên đều ngây người.
Cô Hàn và mẹ Hàn đều ý thức được mà đứng lên đi đón tiếp.
Những người này cũng chỉ dám ở sau lưng nhà họ Lục mà nói chứ không có ai dám ở trước mặt mẹ Lục nói những lời này.
Những năm đó, nỗi sợ hãi của bọn họ đối với Lục phu nhân đã khắc sâu vào xương cốt, trong một chốc một lát không thể nào thay đổi được.
Cô Hàn thậm chí còn nghĩ: Những lời hỗn láo tôi vừa mới nói bà ta chắc là không nghe thấy nhỉ! Chắc chắn là không nghe thấy rồi!.