Vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người chú ý đến công ty Thắng Minh mới xuất hiện này, thông qua lần hợp tác cùng Tấn Uyên này, Lục Hạo Thiên một lần nữa trở lại trong tầm mắt của mọi người, hơn nữa còn là lấy tư thái cường thế ngoài mong đợi như vậy.
Trong lúc nhất thời, vòng hào môn cơ hồ cũng đang thảo luận sự trở lại của anh.
Anh hai mươi hai tuổi trước đó, tuyệt đối là con cưng của trời.
Ngoại trừ quầng sáng là người thừa kế của Lục thị, bản thân anh cũng rất ưu tú, từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, khi đi học là sự tồn tại của học thần, bất luận là kỳ thi nào, anh luôn xếp hạng nhất.
Anh là niềm kiêu ngạo của nhà họ Lục thậm chí là Lục thị.
Sau khi thành niên, mấy cái hạng mục anh xử lý, đến nay đều được kinh tế tài chính đưa tin nhắc đến.
Hiện tại anh tỉnh lại, lặng yên không tiếng động cùng Tấn Uyên hợp tác, một động thái kia không có chỗ nào mà không phải đang nói cho mọi người: Thiên tài mãi mãi là thiên tài.
Cho dù là thời điểm anh chán nản nhất, cho dù quầng sáng trên người anh không còn sót lại bao nhiêu, anh y nguyên có thể đứng lên, từng bước một trở lại đỉnh phong ban đầu.
Điểm này, không có người nào hoài nghi.
Cô Hàn không biết từ nơi nào biết tin tức này, ngày hôm sau liền kích động vạn phần tìm ba Hàn, hai anh em đều như thế, trên mặt tràn đầy chính là kích động, là cuồng hỉ.
Ai cũng không nghĩ tới anh sẽ tỉnh lại, không ai từng nghĩ tới anh thế mà còn tài giỏi lợi hại như vậy.
Cô Hàn kích động đến sắp nói không ra lời: "Anh, em đã nói rồi, Hạo Thiên nhất định sẽ tỉnh lại.
Hắn cùng Hứa Hoài Đức cũng không giống nhau, hắn là con rể thật sự của nhà họ Hàn chúng ta, trong lòng khẳng định sẽ nghĩ đến nhà chúng ta.
Anh chờ đi, Hạo Thiên sẽ không mặc kệ chúng ta, đến lúc đó công ty chúng ta còn có thể trở lại như lúc ban đầu!"
Không trách cô Hàn sẽ có suy nghĩ như vậy.
Thật sự là đã thành thói quen lúc trước ba anh toàn lực trợ giúp nhà họ Hàn.
Ba anh là người tốt vô cùng, đối với ba côvà cả nhà họ Hàn đều là tận khả năng mà đề bạt.
Công ty hai nhà đều là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, bằng không Hàn thị cũng không có khả năng sau khi Lục thị ngã xuống liền nhanh chóng suy bại, đến bây giờ chỉ thành gia đình giàu có bình thường.
Bọn họ đều quen rồi, đồng thời cho rằng anh cũng sẽ giống ba anh nâng đỡ nhà họ Hàn như vậy.
Ba Hàn cũng rất hưng phấn, trong lòng ông rõ ràng hơn ai hết, con gái nuôi chỉ có thể là con gái nuôi, càng nói chi là Hứa Hoài Đức hiện tại đến cùng tiền đồ như thế nào, ai cũng không biết được.
Mà lúc này, con rể của ông Lục Hạo Thiên tỉnh lại, cái này chẳng lẽ không phải ông trời cũng đang giúp ông sao?
Buổi tối, sau khi ba Hàn phụ về nhà, liền nói chuyện này với vợ.
Mẹ Hàn còn không kịp tiêu hóa tin tức làm cho người khiếp sợ này, liền nghe chồng bà lấy một loại ngữ khí đương nhiên nói ra: "Em cùng Băng Nhi liên lạc một chút, để con trở về ăn bữa cơm.
Đúng rồi, nhớ kêu Hạo Thiên cùng đến, nếu như chúng nó thực sự không tiện, chúng ta đến thăm nhà họ Lục cũng là nên làm.
Lâu như vậy rồi, ăn tết cũng quá bận rộn, vậy mà không đi chúc tết bà thông gia."
Mẹ Hàn từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại, thần sắc chết lặng lắc đầu: "Không được, em nghĩ thông suốt rồi, không có chúng ta, cuộc sống của Băng Nhi sẽ tốt hơn.
Hiện tại Hạo Thiên tỉnh, con bé cũng coi như hết khổ, em không muốn đi quấy rầy con bé."
Thấy vợ một bộ dầu muối không ăn, ba Hàn tức chết.
Thấy không khuyên nhủ nổi bà, chỉ có thể cáu kỉnh một trận rồi bỏ đi.
Ông còn không tin, cha ruột như ông đi tìm con gái của mình ai có thể ngăn cản, ai có thể nói ông sai?
Ngày hôm sau, ba Hàn biết thời gian tan tầm của cô, sớm đã ở gần đó chờ cô.
Ngoại trừ thời điểm cực kỳ bận rộn, anh bình thường đều đi đón cô cùng nhau về nhà.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi ký hợp đồng, anh tạm thời rảnh rỗi, nào biết được vừa đón được cô, còn chưa kịp khởi động xe, liền có một chiếc xe con màu đen dừng ở trước mặt bọn họ, chặn trước đường đi.
Ba Hàn sau khi đậu xe xong xuống xe, vẻ mặt tươi cười đi tới, khom lưng gõ gõ chỗ ngồi phía sau cửa sổ xe.
Anh cũng không nghĩ tới hôm nay gặp được ba cô.
Đối với người này, ấn tượng của anh không được tốt lắm nhưng cũng không tính là xấu.
Dù sao cũng không chút liên hệ, chỉ là từ cha anh nghe nói, là một người rất nhiệt tình.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là nhìn thấy có lợi mới nhiệt tình như vậy.
Không phải sao, anh tỉnh lại một thời gian dài như vậy, cũng không thấy ba cô người nhiệt tình này tới nhà thăm anh.
Có điều, người này dù sao vẫn là cha ruột của cô, khi anh đang chuẩn bị quay kiếng xe xuống, cô ngồi ở một bên ngăn anh lại, chỉ thấy trên mặt cô đã không còn ý cười ban nãy, mí mắt cô buông xuống, bình tĩnh nói ra: "Em xuống dưới nói chuyện với ông ấy.
Sẽ không quá lâu đâu."
Anh ừ một tiếng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là trầm mặc.
Sau khi cô xuống xe, rất nhanh đem cửa xe đóng lại, không có để ba côcó cơ hội nói chuyện với anh.
Ba cô còn nhìn quanh: "Có phải Hạo Thiên cũng ở trên xe không, lâu rồi không gặp nó, ba nói chuyện với nó một chút."
"Qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với ông."
Cô liền "ba" cũng không nói.
Trong lòng cô cảm thấy, người này không xứng đáng được tôn kính.
Có thể là biết cha ruột mình đến tột cùng là người như thế nào, hiện tại cô đối với đủ trò mà Hàn Hi Văn làm ra trước đó, đều không cảm thấy kinh ngạc tò mò.
Nếu cô từ nhỏ cũng ở bên cạnh người như thế này mà lớn lên, nói không chừng cô cũng trở thành một người như Hàn Hi Văn.
Ông ta thấy thần tình nghiêm túc của cô mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng vẫn đi theo cô đến một góc an tĩnh khác.
"Băng Nhi, con nói con cũng thật là, tết này làm sao mà đều không trở về nhà, ba và mẹ con mỗi ngày đều lo lắng." Ông ta tựa hồ cũng biết, con gái còn đang vì chuyện kia mà tức giận, nhân tiện nói: "Hi Văn làm ra chuyện kia với con, mẹ con đều giận đến nhập viện rồi.
Ba cũng đã mắng Hi Văn, con yên tâm, con là con gái ruột của ba, ba sẽ không để cho con chịu ủy khuất."
"Đủ rồi."
Cô mặt không thay đổi từ trong túi xách lấy ra một cây bút ghi âm.
"Trong cây bút ghi âm này có rất nhiều nội dung, bao gồm hai người lúc ấy bức tôi thay thế hôn ước, còn nói với tôi một ít lời, tôi đều ghi âm lại.
Có mẹ khuyên tôi nhẫn nhịn một chút, ám chỉ Lục phu nhân còn có không ít đồ đồ trang sức.
Có ông nói với tôi, để tôi dù coi như là vợ Lục Hạo Thiên cũng phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc.
Đúng rồi, còn có lúc trước bởi vì lợi nhuận của công ty càng ngày càng tệ, mà ông phát cáu chửi mắng Lục bá phụ và nhà họ Lục."
Cô bình thản nói, ông ta biểu lộ lại càng ngày càng khó coi.
"Còn có những cái video kia, ông hẳn là cũng thấy được.
Lời này tôi chỉ nói một lần, nếu như ông lại tới tìm tôi, hoặc là tìm anh, những vật này tôi đều sẽ công bố ra.
Đến lúc đó Hàn Hi Vănvì tự vệ, có thể nói là ông sai sử cô ta hay không, tôi cũng không biết rõ.
Người khác có thể cho là ông đem con gái gả đi vì để nuốt mất tài sản trong tay Lục phu nhân hay không, tôi cũng không thể bảo đảm."
"Băng Nhi, con là có ý gì?" Ông ta tức giận đến phát run, nhìn chằm chằm bút ghi âm trong tay cô không rời.
"Ý tứ của tôi rất rõ ràng, sau này nhà họ Hàn cùng tôi và nhà họ Lục không làm phiền đến nhau.
Nếu như ông còn muốn làm gì, tôi sẽ đưa những vật này cho Lục Hạo Thiên, ông đoán anh ấy vẫn sẽ giúp ông hay không? Chớ ép tôi, tôi sẽ đem những vật này công bố, để mọi người đều biết ông là hạng người gì."
Trong này là đầy đủ những thứ làm cho Hàn thị và nhà họ Hàn thân bại danh liệt.
Cô chính là ý tứ này.
Ngoan ngoãn thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, lại đụng vào tìm phiền toái, liền những thứ hiện tại đang có có thể đều sẽ mất đi.
Cô vì có người cha đáng cười chê như thế này, ông làm giàu như thế nào, lúc trước ba Lục một tay nâng đỡ ông thế nào, ông toàn toàn quên rồi, thậm chí còn cảm thấy chuyện kia là điều mà người ta nên làm.
Bây giờ thấy anh tỉnh lại, đồng thời còn càng ngày càng tốt lên, lại muốn sáp tới góp mặt kiếm một chén canh? Trên đời liền không có chuyện tốt như vậy.
"Hi vọng ông nhớ kỹ, ơn sinh thành tôi đã trả rồi."
Đừng nghĩ dùng đạo đức để lừa gạt cô, lúc trước chuyện cô thay thế cho hôn ước của Hàn Hi Văn đi vào nhà họ Lục, người người đều biết.
Nếu như ông ta còn cần mặt mũi, ông không nên lại đến tìm cô, lại càng không nên cầm quan hệ máu mủ tới dọa cô.
Nếu như ông không cần mặt mũi nữa, vậy càng dễ giải quyết, cô cũng không để ý cùng cha ruột kết thù.
Một khi nghĩ thông suốt rồi, rất nhiều chuyện liền không quan trọng như vậy nữa.
Năm đó ba anh cứu được cô, lại giúp đỡ cô đi học, nhất định là hi vọng cô có thể có tương lai tươi sáng, một tương lai bản thân có thể tự nắm giữ.
Nếu như cô bị cái gọi là quan hệ máu mủ "bức hiếp", nếu như loại quan hệ này trở thành một loại gông xiềng, vậy bây giờ cô, cùng với cô của mười mấy năm trước, có khác biệt gì đâu?
Cô biết ông ta đều nghe lọt được, cô không cho ông cơ hội đáp lại, quay người liền hướng nơi dừng xe đi đến.
Trong bút ghi âm xác thực có rất nhiều nội dung.
Cô là người có tâm lý tự vệ rất nặng.
Ban đầu khi biết cha mẹ ruột muốn chính mình thay thế hôn ước, cô cùng khuê mật thương lượng một phen.
Khuê mật để cô mang theo bút ghi âm tùy thân, ghi âm lại diện mạo ghê tởm của cái nhà này, nói không chừng tương lai sẽ có thời điểm có công dụng.
Nhưng thật sự, cô hi vọng chuyện như vậy sẽ không phát sinh.
Dù sao, nhà họ Hàncòn có anh trai rất quan trọng đối với cô.
Ông ta sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Vừa rồi con gái nói mỗi một chữ ông đều nghe hiểu được, nhưng làm sao ông cũng không hiểu được?
Dù là như vậy, ông cũng chỉ nhìn chiếc xe kia rời đi, cũng không có ý đuổi theo, tay cũng không nhịn được mà run rẩy.
Sau khi cô lên xe, trầm mặc một hồi lâu, trong ánh nhìn ân cần quan tâm của anh mà mở miệng.
Cô nói: "Nhà họ Hàn vô tình vô nghĩa, người cha ruột kia của em càng là tiểu nhân nịnh bợ.
Hôm nay em đã nói rõ ràng với ông ấy, về sau ông hẳn sẽ không tới tìm anh.
Nếu quả thật có một ngày như vậy, cũng hi vọng anh không phải bởi vì em, mà đi làm chuyện mình không muốn làm.
Đây không phải là chuyện em muốn nhìn thấy, em cũng sẽ không vui vẻ.
Có thể chứ?"
Anh ừ một tiếng, hai tay của anh khoác lên trên đầu gối, ánh mắt nặng nề rơi ở trên người cô: "Anh nhớ rồi."
Anh vốn dĩ muốn nói với cô, anh và cha anh là người khác biệt hoàn toàn.
Có thể lời đến khóe miệng lại cảm thấy không có ý nghĩa.
Suy nghĩ kỹ một chút, hình như trong lòng cô, bị cô hiểu lầm thành người giống như ba anh, cũng không phải là một chuyện xấu.
Về phần anh vì sao lại nghĩ như vậy, vấn đề này anh cũng không có suy nghĩ sâu xa.
Sau khi cô biết anh tỉnh lại đồng thời còn cùng Tấn Uyên hợp tác khai thác hạng mục, cả người đều không khỏe.
Mấy ngày nay, cô ta buổi tối đều ngủ không được, thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi ký ức của mình có phải đã sai lầm ở chỗ nào hay không.
Rõ ràng kiếp trước cho đến lúc cô ta chết, anh cũng không có tỉnh lại a!
Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Đến cùng là xảy ra rủi ro ở chỗ nào?
Chuyện cho tới bây giờ, Hàn Hi Văn kinh nghi chưa định, chuyện anh thức tỉnh, tựa như là một quả bom quăng vào trong nội tâm cô ta, nổ đến cô ta đã không có năng lực suy nghĩ.
Người trùng sinh sợ nhất cái gì?
Chính là sợ sự việc sẽ đi hướng không theo dự đoán của chính mình.
Tinh thần cô ta hoảng hốt, Hứa Hoài Đức cũng không khá hơn cô ta bao nhiêu, mấy ngày nay anh ta cũng sứt đầu mẻ trán.
Hôm nay, anh ta tan tầm sớm muốn trở về nghỉ ngơi một chút, suy nghĩ lại tiếp theo nên làm gì, trong thư phòng lại nhận được điện thoại của chú anh ta gọi tới.
Bình thường tranh quyền bên trong gia tộc, cũng không thiếu người trợ uy hò hét.
Hứa Hoài Đức đi đến hôm nay, khẳng định cũng không ít người ủng hộ, người chú này chính là một trong số đó.
Người chú này cùng Hứa Hoài Đức thảo luận một chút chuyện gần nhất, trước khi ngắt điện thoại, lại chua chát nói: "Hoài Đức, con đã gọi ta một tiếng chú, vậy con liền nghe lời người trưởng bối này.
Trước đó con cùng Hàn tiểu thư tình đầu ý hợp, chúng ta cũng không muốn phản đối, ai mà không hi vọng con sống tốt chứ, nhưng bây giờ tình huống đã khác rồi.
Anh trai con bên kia có ba vợ hỗ trợ, còn có anh rể xuất lực, con tốt nhất vẫn nên suy tính một chút, đính hôn với một tiểu thư có thể mang đến trợ lực cho con, nếu không còn tiếp tục như vậy, cái vị trí kia của cha con là ai ngồi, thật đúng là khó nói!"
Nếu là lúc trước, chú anh ta cho ra loại đề nghị này, anh khẳng định là không nghe.
Nhưng đúng như chú anh ta nói vậy, tình hình bây giờ không như trước.
Trong lòng người đàn ông, cuối cùng vẫn là sự nghiệp quan trọng nhất.
Anh ta do dự một chút: "Con và Hi Văn đã đính hôn rồi."
Hàn Hi Văn biết tâm tình Hứa Hoài Đức không tốt, vì để cho anh ta vui vẻ, cũng vì chứng minh quyết định của mình là chính xác, cô ta không muốn nghĩ đến chuyện Hứa Hoài Đức, liền cố ý vào bếp hầm canh ngọt đưa tới cho anh ta.
Nào biết được vừa đi đến cửa, liền nghe được lời này.
Người chú kia tiếp tục thuyết phục: "Lễ đính hôn kia của con, cha con cũng không đến, chẳng lẽ con còn không biết ông ấy có ý gì? Chú gần đây nghe được, lão thái thái nhà họ Chu đoán chừng liền hai năm này, không yên lòng về cháu gái, trưởng bối nhà họ Chu cũng ở trong vòng tìm hiểu.
Thím con cùng vị kia nhà họ chu là bạn đánh bài, tiểu thư nhà họ Chu kia thật sự là không phải chọn, nếu con có ý tứ này, chú liền cùng thím con giúp con tính toán một chút!"
Anh ta nhíu mày: "Chu gia, ai?"
Anh ta cũng không phải là cảm thấy rất hứng thú với mấy cái này, đến cả những thiên kim tiểu thư trong vòng kia cũng không quen biết, một chốc một lát cũng không nhớ tới Chu tiểu thư mà chú anh nói tới là ai.
"Nhà họ Chu còn chưa gả chồng, chính là Chu Vũ Lam kia."
"Chu Vũ Lam?"
Khi cô ta đứng ngoài cửa nghe đến cái tên này từ miệng Hứa Hoài Đức, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Lập tức, cô ta cảm thấy một trận phát lạnh, giống như là đưa thân vào trong hầm băng, cô ta không nhịn được mà run rẩy.
Nếu như cô ta nhớ không lầm, kiếp trước Hứa Hoài Đức đích thật là cùng Chu Vũ Lam đính hôn.
Lúc ấy cô ta cũng là nghe người khác nhắc đến, nói Hứa Hoài Đức vì cầu hôn Chu Vũ Lam, tất cả đèn cao ốc Hứa thị chiếu sáng chuyển động những mấy ngày.
Bon họ đều nói hai người là trai tài gái sắc, thần tiên quyến lữ, làm cho người khác ngưỡng mộ không thôi.
Kiếp này cô ta đã dùng trăm phương ngàn kế để ở bên Hứa Hoài Đức, chẳng lẽ còn không thay đổi được kết cục như vậy sao?.