Chương 1222
“Được rồi, ăn cơm thôi.”
Trong phòng ăn, Giản Ngọc đã ngồi vào chỗ, Mục Chỉ Huyên đưa chén đũa cho anh ta.
“Cậu Giản, cậu là người vùng nào?” Mục Chỉ Huyên bắt đầu nói chuyện vu vơ với Giản Ngọc.
“Bà Ôn đang hỏi quê của tôi à?” Vì lịch sự nên Giản Ngọc vẫn trả lời.
“Đúng vậy, quê cậu ở đâu?”
“Nhà ở thành phố S.”
“Ồ, vậy năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Mặc dù cảm thấy Mục Chỉ Huyên giống đang điều tra hộ khẩu nhưng vì lịch sự nên Giản Ngọc vẫn trả lời.
“Bản thân tôi cũng không rõ nữa.”
“Tại sao lại không rõ? Chẳng lẽ bản thân cậu cũng không biết mình bao nhiêu tuổi?”
“Tôi là trẻ mồ côi.”
Giản Ngọc không hề muốn nhắc đến chuyện này.
“Ngại quá, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Mục Chỉ Huyên vội vàng xin lỗi.
“Không sao.”
Mục Chỉ Huyên còn định hỏi gì đó thì nghe Quan Triều Viễn và Tô Lam đã xuống lầu.
Mọi người đều ngồi vào chỗ.
Quan Triều Viễn nhìn bàn ăn, không hề nể tình gì, nói thẳng với Tô Lam: “Cơm của mẹ anh nấu rất khó ăn, bảo đảm em ăn lần này, suốt đời không bao giờ muốn ăn cơm bà ấy nấu nữa.”
Tô Kiêm Mặc không nhịn nổi, cười “phụt” một tiếng.
Bị con trai vạch trần không thương tiếc, ít nhiều gì Mục Chỉ Huyên cũng thấy ngại.
“Khụ khụ…” Quan Hạo lập tức ho khan.
Quan Triều Viễn nhìn ông ấy: “Bố ho cũng vô dụng thôi, con đang nói sự thật!”
“Ăn cơm đi đừng nói nhảm nữa!” Quan Hạo ghét nhất là có người nói cơm vợ mình nấu khó ăn.
“Cơm mẹ con nấu cũng ngon như cơm bố nấu vậy, nhưng đánh giá của bố không được tính, bố ủng hộ vì tình cảm.” Quan Triều Viễn tiếp tục khen Tô Lam.
“Bố, bố đừng không phục, con nói bố nghe, ngày mai để Tô Lam nấu cho mọi người một bữa, mọi người sẽ biết thế nào là một bữa ăn thực sự.”
Nói đến tay nghề của Tô Lam, Quan Triều Viễn tự hào cực kỳ.
“Chẳng lẽ đánh giá của con thì không ủng hộ vì tình cảm à?” Quan Hạo phản bác ngay.
“Cơm vợ con nấu được mọi người công nhận là ngon, cơm vợ bố nấu chỉ có mình bố thấy ngon!” Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng dám tranh cãi với Quan Hạo.
“Cơm vợ bố nấu mình bố thấy ngon là đủ rồi.”
Lúc Quan Hạo nói câu này, mặt ông ấy vẫn lạnh nhạt như cũ.
Đây là lần đầu tiên Tô Lam được chứng kiến, đàn ông mà cũng cưng vợ mình đến vậy à?
“Chị, chị biết không? Đến đây em mới biết, tính cưng vợ của nhà họ Ôn là gen di truyền.”
Tô Kiêm Mặc lập tức nói chen vào.
“Ai thèm di truyền ông ấy.” Quan Triều Viễn hoàn toàn không phục.
“Được rồi, có chịu ăn chưa?” Mục Chỉ Huyên nhìn Giản Ngọc đứng ngoài cuộc đang nghiêm túc ăn cơm.