Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1841


Chương 2409


Anh ta nhíu mày đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.


Vừa đi đến nhà vệ sinh nữ liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nức nở trầm thấp của phụ nữ.



Thẩm Tư Huy quay đầu lại, liếc nhìn thấy Lê Duyệt Tư vẫn đang quay quảng cáo liền giơ tay ra gõ cửa nhè nhẹ Anh ta vuốt mũi và hạ giọng nói: “Anh hai, vừa vừa thôi là được rồi, đừng có quá mức.”


Sau một hồi im lặng, bên trong truyền ra giọng nói gắt gỏng của Quan Triều Viễn: “Cút!”


“Được, được, em cút là được chứ gì.”


Tận đáy lòng Thẩm Tư Huy cảm thấy thương tiếc thay cho Tô Lam.




Nếu như để Lê Duyệt Tư phát hiện con mèo hoang nhỏ mà Quan Triều Viễn vẫn luôn ôm trong lòng và cẩn thận che chở là Tô Lam thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào Quần áo của Tô Lam đã bị anh xé rách, mái tóc dài rối tung xõa ở trên vai.


Lúc này cô đang dựa vào trong lòng của Quan Triều Viễn, dùng hết sức căn vào bả vai anh Cô tiếp tục cản cho đến khi mùi gỉ sắt lan ra nhưng cô vẫn không nhả ra.


Đợi đến lúc răng cô đã chua rồi cô mới căm hận mà nhả ra.


Quan Triều Viễn cúi đầu nằm lấy cằm cô: “Cần đủ rồi?”


Tô Lam oán hận: “Không đủ.”


“Vậy thì quay lại tiếp tục.”


Quan Triều Viễn bỗng nhiên đứng thẳng người lên.


“Tôi không muốn” Tô Lam quay người muốn chạy nhưng vẫn chưa chạy được hai bước đã bị Quan Triều Viễn bắt lại.


“Vậy… Cô định đi ra như vậy sao?”


Lời anh nói nhắc nhở cô, Tô Lam cúi đầu xuống quét mắt nhìn, nhất thời hô lên một tiếng, vội vàng dùng hai tay che trước ngực: “Đừng nhìn”


“Trên người cô còn có chỗ nào mà tôi vẫn chưa nhìn qua sao?”


Quan Triều Viễn ghét bỏ liếc nhìn cô, cởi xuống áo khoác rồi trực tiếp khoác lên người cô.


Sau đó đưa tay ra ôm lấy cô.


Tô Lam giật giật cổ áo rồi đề phòng lùi về phía sau một bước: “Tôi có chân, có thể tự đi”


Hơn nữa, Lê Duyệt Tư hiện tại đang ở bên ngoài, cô không muốn rước thêm phiền toái.


Nở một nụ cười lạnh lùng, cô quay người lại mới bước được hai bước.


Đột nhiên cảm thấy cơ thể nhất thời nhẹ bằng, giây sau cả người đều bị tên đàn ông vô cùng xấu xa trực tiếp vác lên vai.


“Quan Triều Viễn, có phải là anh điên rồi không?”


Tô Lam kêu lên và bắt đầu không ngừng đạp và đá giấy dụa: “Anh buông tôi ra! Đi ra như vậy sẽ khiến người khác nhìn thấy! Buông ra.”


Bốp’ Một cái vỗ không nặng không nhẹ đánh vào trên chiếc mông nhỏ của cô.


“Nếu như cô muốn để cả thế giới đều nhận ra cô vậy thì cứ tiếp tục động đậy đi!”


Sau khi cảnh cáo nhẹ nhàng xong rồi trực tiếp kéo cửa phòng vệ sinh ra, Quan Triều Viễn cứ như vậy mà bước ra ngoài một cách công khai.


Xong đời rồi.


Tô Lam vội vàng che mặt mình lại, dứt khoát bày ra bộ dạng xác chết trên vai của anh.