Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2295




Chương 2864

Nếu Lệ Duyệt Tư không chịu đi, anh ta sẽ không mang cô ấy đi Lệ Duyệt Tư vô cùng lo lắng đứng ở bên cạnh, mắt thấy lực đạo trên tay Quan Triều Viễn càng lúc càng lớn, ống quần gã đàn ông nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Quan Triều Viễn, anh ấy điên rồi! Nhanh tới giúp em một tay đi!”

Dưới tình thế cấp bách, Lệ Duyệt Tư bước lên gỡ cánh tay Quan Triều Viễn ra.

Đầu ngón tay của cô ấy vừa mới đụng vào Quan Triều Viễn, động tác kia hệt như đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của anh, như một phản xạ có điều kiện, Quan Triều Viễn giơ tay vung loạn xạ, hoàn toàn bỏ lơ cô ấy, anh rơi vào trạng thái mất kiểm soát.

AI”

Lệ Duyệt Tư hô một tiếng.

Cả người cô bị đẩy lùi về sau vài bước, chân đụng phải thùng dụng cụ ở đằng sau, đau tới mức khiến sắc mặt cô ấy trắng bệch.

Lục Mặc Thâm nhăn mày, bước qua đó hỏi: “Không sao đó chứ?”

Lệ Duyệt Tư cắn môi, cô ấy cúi đầu nhìn cảng chân của mình.

Chỗ bị va đập nhanh chóng xuất hiện một mảng da màu xanh tím, hơn nữa còn sưng lên.

Cô ấy liếc nhìn Quan Triều Viễn, người đàn ông kia ngay cả mí mắt cũng chưa nâng chút nào, tầm mắt vẫn dính chặt trên người gã đàn ông biến thái nọ.

Lệ Duyệt Tư hạ mắt, vô cùng uất ức cản chặt môi.

Trong lòng trào dâng một cỗ cảm xúc mất mát sâu đậm.

“Có phải cần cho mày chút kích thích, mày mới có thể nhớ ra không?”

Gương mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn trở nên thâm trầm, anh nảm chặt cái mã tấu Thụy Sĩ, bắt đầu lay trái lay phải.

Sự tra tấn đó khiến gã đàn ông cuộn mình thành một đống trên đất, gã thống khổ không nhịn được gào thét đau đớn: “A… AI Buông tay, tôi… đêm qua tôi thật sự từng cho một cô gái đi nhờ xe bên ngoài khu biệt thự, cầu ngài buông tay… Buông tay!”

“Người đang ở chỗ nào?”

Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn gã.

“A… cô ấy… cô ấy nói muốn đi nhờ xe, tôi thấy bộ dạng… bộ dạng cô ấy rất xinh đẹp thì nảy sinh ý xấu, để cô ấy lên xe. Cô ấy… cô ấy vừa lên xe đã không ngừng khóc nức nở, hơn nữa quần áo còn không chỉnh tề, liếc mắ người khác “ức hiết Quan Triều Viễn đột nhiên nâng cao giọng, cắt ngang lời của gã đàn ông: “Tao hỏi mày, người đang ở đâu?”

Lệ Duyệt Tư đứng bên cạnh nghe thấy vậy, quay sang nhìn về phía Quan Triều Viễn bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Gã đàn ông này nói rằng Tô Lam từng bị người khác ‘ức hiếp”.

Nhưng mà trong nhà chỉ có mình cô và Quan Triều Viễn….

Đôi bàn tay trắng như phấn chợt nằm chặt, sắc mặt Lệ Duyệt Tư vô cùng khó coi.

Tuy đã sớm biết quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn, cũng biết sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ làm chuyện đó, nhưng, trước giờ cô ấy chưa từng nhìn tận mắt nghe tận tai Bây giờ cô ấy lại từ miệng người khác nghe thấy hai người họ đã làm chuyện đó rồi, trong lòng Lệ Duyệt Tư vẫn cảm thấy như có một khối đá lớn đè nặng.

Hụt hãng, xấu hổ, mất mát…

Hai tay Lục Mặc Thâm đút trong túi quần, anh ta đứng bên cạnh bình thản quan sát biểu cảm trên mặt Lệ Duyệt Tư, khóe miệng nâng lên độ cao lạnh lùng.

“Bộ dạng của cô ấy rất hìn… đúng thế, tôi… ngay lúc đó tôi quả thật đã động tâm, muốn lừa cô ấy đến một nơi vắng vẻ hoang tàn. Nhưng… nhưng mà… khi tôi tìm được một nơi hẻo lánh tối đen như mực, vừa dừng xe lại, còn chưa kịp ra tay thì từ phía đối diện có xe chạy tới. Tôi hoảng sợ, vừa sơ sẩy một cái đã để cho cô gái kia chạy thoát, tôi thật sự… tôi thật sự chưa làm cái gì hết mài A..”