Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2512




Chương 3081

Hai mươi phút sau.

“Ha ha ha, cháu xem, ông đã nói rồi, kỹ năng của cháu cũng chỉ có vậy, ván này ta không thua”

“Ông quả thật là không thua, ông chỉ là đi lại năm lần, chơi xấu ba lần mới miễn cưỡng hòa với cháu mà thôi”

Tô Duy Hưng nói lời này khiến ông cụ càng thêm đỏ mặt tía tai.

“Ông không cần biết, dù sao ván này chúng ta hòa nhau.”

Tâm tình ông cụ rõ ràng rất tốt, đưa tay ra sờ đầu Tô Duy Hưng: “Vốn nói là cháu thẳng ông mới đáp ứng một điều kiện của cháu. Bây giờ cháu thắng hai ván, chúng ta hòa một ván”

“Sau này bằng giờ này mỗi ngày ông đều ở trong công viên chờ cháu, chỉ cần cháu có thể giúp ta đánh bại một người, thì chuyện đáp ứng cháu một chuyện nói lúc trước vắn còn hiệu lực, thế nào?”

Tô Duy Hưng nghỉ ngờ đánh giá ông cụ một hồi “Ông muốn cháu giúp ông đánh bại ai?”

“Dù sao cũng là một tên nhóc đánh cờ rất lợi hại. Mỗi tối ông đều phải quay về đấu với nó vài ván cờ, nhưng mỗi lần đều bị nó đánh tới thua thảm hại. Sau này, tối hôm trước ông đánh cờ với nó xong hôm sau ông sẽ tới tìm cháu tìm cách giải. Chỉ cần cháu có thể thắng nó một lần, ông lập tức thực hiện lời hứa của mình, thấy sao?”

Tô Duy Hưng nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi.

Dù sao nghe mẹ nói, bọn họ còn phải một tuần nữa Ở đây cũng quả thực rất buồn chán, tìm chút niềm vui cũng được.

“Được, cháu đồng ý ông”

“Quân tử nhất ngôn”

ở lại đây “Tứ mã nan truy”

Quan Triều Viễn vốn định bữa tiệc tối hôm nay sẽ mang hai đứa nhóc về gặp mặt ông cụ.

Ông cụ vẫn luôn hi vọng được ôm chắc trai, lần này trực tiếp thực hiện nguyện vọng của ông cụ luôn.

Nhưng ai biết, ông cụ vừa về liền nhốt mình ở trong phòng nghiên cứu bàn cờ, hoàn toàn không gặp bất cứ ai, thậm chí đến cả Quan Triều Viễn cũng bị ông cụ đuối ngoài.

Ngày thứ hai, cũng là ngày mà Lâm Thúy Vân đến thủ đô.

Vốn dĩ Tô Lam chỉ muốn tự mình đi đón Lâm Thúy Vân thôi, nhưng cuối cùng Quan Triều Viễn cũng thoát khỏi bàn tay của ông cụ Quan nên cũng muốn đi theo.

‘Vậy thôi cũng được, nhưng Tô Lam vừa mới bước từ trong nhà của ông cụ ra thì lại phát hiện Lục Mặc Thâm vậy mà cũng đi theo.

Cô bất đắc dĩ thở dài: “Hai vị nam thần này, hai vị thật sự rãnh rỗi như vậy sao?”

Quan Triều Viễn đang lái xe, cau mày đáp: “Em là vợ anh, đi cùng với em thì có sao đâu?”

Lục Mặc Thâm ngồi phía sau cũng có vô cùng bình tĩnh: “Tôi cũng đi đón vợ tôi mà, có vấn đề gì sao?”

Tô Lam bày ra vẻ mặt chết lặng: *.. Được được được, các anh không có vấn đề gì hết, tôi mới là người có vấn đề”

Lúc này đường ở thủ đô khá đông đúc, bọn họ mất hơn một giờ mới tới được sân bay thủ đô.