Chương 3810
Tô Lam suy nghĩ một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Nếu như đây là điều anh ấy lựa chọn, là người làm em, nhất định em sẽ ủng hộ anh ấy.
CHo nên anh yên tâm, em sẽ không nói gì lung tung trước mặt Mộ Mẫn Loan đâu.”
Nhìn thấy cô gái hiếu ý như vậy, Quan Triều Viễn lại càng thương cô hơn.
Tô Lam dí dỏm nháy mắt một cái, nhìn anh rồi nói: “Vậy bây giờ anh Quan yêu quý của em à, em vào được chưa?”
Quan Triều Viễn cưng chiều hôn lên trán cô một cái: “Đi đi”
Sau khi Tô Lam xoay người đi vào phòng siêu âm, Quan Triều Viễn mới quay lại hành lang lần nữa.
Vừa nãy hai người họ cùng đi tới cửa, Mộ Mẫn Loan đều nhìn thấy hết cả Bây giờ thấy Quan Triều Viễn đi tới, trong lòng cô lại cảm thán một câu.
“Tô Lam thật sự rất hạnh phúc.
Quan Triều Viễn không để tâm mấy liếc nhìn, sau đó anh mới đáp: “Có lẽ con người ta luôn cảm thấy người được cho thì mới là hạnh phúc, nhưng thực ra với người cho đi thì hạnh phúc vốn là của nhau”
Trong phòng siêu âm.
Sau khi Tô Lam bước vào thì thấy một người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đang bước về phía mình.
Nữ bác sĩ lướt qua bảng trong tay rồi hỏi: “Cô Tô Lam?”
Tô Lam gật đầu, đáp lại bằng tiếng Anh chính gốc: “Vâng, là tôi đây.”
Phát âm chuẩn xác mà tự nhiên như vậy khiến nữ bác sĩ không nhịn được phải nhìn cô thêm một chút: “Được, cô nãm xuống đi, vén áo lên, chúng ta bắt đầu làm kiểm tra”
Tô Lam phối hợp nằm xuống, nhưng cô vẫn thấy hơi căng thẳng, ánh mắt mong chờ nhìn màn hình đối diện máy vi tính.
“Bác sĩ à, tôi có thể nhìn một chút không?”
Bác sĩ bôi keo lên đầu dò, bắt đầu lướt trên phần bụng nhô lên của Tô Lam.
Rất nhanh sau đó, hình ảnh đứa bé trong bụng cô cũng hiện lên trên màn hình vi tính.
Mặc dù không tính là rõ ràng, nhưng hình dáng khuôn mặt cũng có thể thấy được sơ sơ đường nét.
Bác sĩ nọ nhìn Tô Lam một chút: “Đừng vội, lát nữa tôi sẽ in ảnh ra cho cô để mang về làm kỷ niệm”
Tô Lam cũng không suy nghĩ nhiều, cô nghĩ bệnh viện ở đây có thể cũng giống như bệnh viện trong nước, không cho phép nói giới tính đứa bé, cho nên mới không cho mẹ nhìn màn hình.
Ở phía màn hình vi tính bên kia, có tiếng thịch thịch giống như tiếng tàu lửa.
Tô Lam biết, đó là tiếng tim đập của đứa bé.
Không biết tại sao, mỗi lần nghe thấy nhịp tim của cái thai trong bụng, cô đều cảm thấy hạnh phúc không biết từ đâu tới.
Đây là kết tinh tình yêu của cô và Quan Triều Viễn, mặc dù còn rất nhỏ, nhưng tính mạng của con lại hết sức ngoan cường.
Trời mới biết trong gần tám tháng qua, rốt cuộc cô đã trả qua bao nhiêu thăng trầm, nhưng đứa bé lại kiên cường phát triển.
€ó lẽ đứa bé cũng khát vọng được gặp cha mẹ như thế.