Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 336


Chương 342


Đây là tiết tấu gì vậy?


Không phải anh tức giận sao? Sao vừa về nhà đã lên giường luôn chứ?


“Anh đừng như vậy!” Tô Lam liền ôm chặt lấy cơ thể mình.


Quan Triều Viễn lột trần Tô Lam, nhìn kỹ, từ trên xuống dưới, trái sang phải, hoàn toàn coi cô như một miếng thịt mà lật đi lật lại vài lượt!


Cuối cùng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.


“Có bị thương ở đâu không?” Giọng điệu cực kì dịu dàng.


Thật sự Tô Lam không còn gì để nói, lẽ nào anh lột sạch cô là để kiểm tra xem trên người cô có bị thương hay không sao?


“Không” Tô Lam liền lặng lẽ kéo chăn, che đi cơ thể không mảnh vải che thân của mình.


Sắc mặt Quan Triều Viễn liền tối đi.


Khuôn mặt lo lắng vừa rồi, trở nên cực kì giận dữ.


“Tô Lam! ĐM đồ què như cô còn chạy lung tung làm gì?


Đồ què, đồ què, lại gọi cô là đồ què…


“Tôi chỉ về nhà một chuyến thôi..” Giọng nói của Tô Lam nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.


“Về nhà làm gì? Về chịu đòn à?”


Cô không điên, về nhà chịu đòn?


“Tôi chỉ cảm thấy buồn chán, vừa khéo..”


Không đợi Tô Lam nói xong, Quan Triều Viễn lại ngắt lời cô.


“Cảm thấy buồn chán, nên đến tận cửa tìm đòn?”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, thật sự khóc. không ra nước mắt, trong mắt anh, thật sự cô ngu ngốc thế sao?


Lại còn tìm tận cửa tìm đòn?


Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn cô, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.


“Anh tìm gì thế?” Tô Lam bỗng có một cảm giác không lành, ánh mắt của người đàn ông này giống như đang Tìm thứ gì đó, không phải muốn đánh cô chứ?


“Tìm cái gì đó, đánh gãy nốt cái chân còn lại của cô!


Xem xem cô còn chạy lung tung nữa không?


“Đừng đừng đừng!” Tô Lam không có thời gian để ý bản thân không một mảnh vải che thân, vội vàng ôm lấy Quan Triều Viễn.


“Tôi không đi nữa có được không? Có chuyện nên tôi mới về, lần sau không thế nữa”


Trái tim Quan Triều Viễn hãng một nhịp vì cái ôm đột ngột này, quan trọng là cái ôm này còn mang theo xúc cảm và nhiệt độ của da thịt nhãn mịn.


“Lần sau có dám nữa không?”


“Không dám nữa, không dám nữa, không dám nữa” Tô Lam vội vàng xin tha.


“Biết lỗi chưa?”


“Tôi sai rồi, sai rồi, sai rồi”


Khóe miệng Quan Triều Viễn không khỏi giương lên, xoay người lại, lọt vào tầm mắt chính là thân thể trơn nuột, trắng nõn của Tô Lam.