Chương 4793
Trong mắt của Diệp Hân Nguy thì giờ phút này biểu cảm của hai người Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật đã bắt đầu vặn vẹo.
Giống như là hai con quỷ ăn thịt người.
Bọn họ đang núp dưới khán đài, chỉ cần buổi biểu diễn vừa kết thúc thì bọn họ sẽ xông lên, nuốt chửng mình!
Diệp Hân Nguy vô cùng hoảng sợ mà nhìn về phía băng ghế bên cạnh.
Mộ Mẫn Loan và Tô Lam vốn đang im lặng ngồi đó mà xem vở kịch nói này, nhưng bây giờ biểu cảm của hai người họ cũng đã bắt đầu vặn vẹo.
Trên gương mặt của Tô Lam tràn đầy sự khinh thường.
Cô ta vòng hai tay trước ngực, rõ ràng là đang chờ xem kịch vui.
Mà Mộ Mãn Loan ngồi bên cạnh lại càng thêm phô trương, cô ta đang nhìn chăm chằm mình với vẻ khiêu khích rồi dùng khẩu hình mà nói: “Diệp Hân Nguy, cô đừng cho răng tôi không biết cô là ai. Hôm nay tôi sẽ cướp về hết mọi thứ mà cô đã giành của tôi.”
“Tôi sẽ đánh cô xuống mười tám tầng Địa Ngục, để cô mãi mãi không thể siêu sinh.”
Giờ phút này, Diệp Hân Nguy chịu sự tác động của thuốc nên tư duy của cô ta đã trở nên hỗn loạn.
Cô ta đứng sững tại chỗ với vẻ hoảng sợ.
Vốn nam chính còn muốn làm động tác kết thúc với cô ta, nhưng đột nhiên cô ta lại đứng im tại chỗ.
Thậm chí còn điên cuồng mà rống lên.
“Mộ Mãn Loan, mày mơ àI”
Những bạn diễn đang cố gắng biểu diễn kia đứng sững ra.
Không riêng họ mà ngay cả Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật cũng trợn tròn mắt.
Tô Lam cũng quay đầu nhìn về phía Mộ Mãn Loan với vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này Mộ Mãn Loan cũng quay đầu nhìn lại. Hai cô đang dùng ánh mắt để trao đổi thông tin: “Vừa rồi Diệp Hân Nguy là đang nói chuyện với nói chuyện với Mộ Mãn Loan à?”
Đồ Thanh Sở ngồi trong cánh gà như sắp phát điên lên.
Anh ta vội vàng giành lấy bộ đàm trong tay biên đạo rồi quát: ‘Diệp Hân Ngữ, có phải là cô đã điên rồi không?
Sắp kết thúc rồi mà cô còn đang làm cái gì thế hả?”
Diệp Hân Nguy sửng sốt vài giây đồng hồ, rồi đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô ta quay đầu thì phát hiện mọi người ở đây đều đang nhìn mình với ánh mắt quái dị.
Thậm chí có vô số khán giả ở dưới sân khấu vốn đang võ tay khen hay cũng bắt đầu chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Diệp Hân Nguy lắc đầu, lại phát hiện bây giờ mình đã không phân biệt cái nào là tưởng tượng, cái nào là thực tế.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Mộ Mân Loan thì thấy gương mặt của cô ấy đã bắt đầu vặn vẹo, thậm chí cô ấy còn đứng lên rồi đi về phía sân khấu: ‘Diệp Hân Ngữ, cô ép tôi rời khỏi đoàn kịch không phải chính là vì sợ tôi được nhiều người thích hơn cô đó sao?”
“Nhưng bây giờ thì sao? Cho dù tôi không biểu diễn thì có thể thế nào?”
“Mọi thứ cô đang có sắp trở thành của tôi rồi…”
“Biệt thự của cô, xe hơi của cô, tất cả danh và lợi cô đang có đều sẽ hóa thành mây khói.”