Chương 4950
Nhưng lúc đó Nguyễn Bảo Lan đang tràn đầy hy vọng, Thẩm Tư Huy lại không cho cô ta lời giải thích hợp lý.
Anh ta chỉ viện cớ lấy lệ với cô ta.
Cái gì mà sau đó sẽ nói rõ với cô ta chứ?
Tất cả đều là nói láo!
Nguyễn Bảo Lan chắc chắn sẽ không tin lời quỷ ma của anh ta.
Cuối cùng Thẩm Tư Huy cưỡng chế mang cô ta về nước.
Thậm chí còn nửa giam lỏng cô ta ở nhà cũ nhà họ Thẩm.
Nếu như lần này Nguyễn Bảo Lan không mang Tô Lam ra làm lá chắn, e là Thẩm Tư Huy cũng sẽ không để cô †a đến phòng làm việc.
Tô Lam tức đến nỗi tái cả mặt: “Thẩm Tư Huy, anh ta có ý gì? Anh ta muốn giam lỏng cô sao?”
Về chuyện vì sao anh ta biết chuyện Nguyễn Bảo Lan đi nước Minh Hoàng làm phẫu thuật, Tô Lam nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết ai làm.
Hôm ấy khi cô gọi điện cho Nguyễn Bảo Lan, Quan Triều Viễn đứng đằng sau cô.
Không phải anh thì ai vào đây nữa?
Quả nhiên Quan Triều Viễn là đồng bọn của Thẩm Tư Huy.
“Bảo Lan, cô nói cho tôi nghe, cô muốn rời khỏi nhà họ Thẩm không?”
Tô Lam nói đầy phẫn nộ.
Lần này nếu bản thân không cẩn thận, sẽ bị cái tên Quan Triều Viễn kia bán đứng nữa.
Ban đâu Tô Lam nghĩ rằng Thẩm Tư Huy đuổi theo qua đó thì hai người sẽ có kết quả tốt đẹp.
Ai mà ngờ, cái tên Thẩm Tư Huy kia ngang ngạnh không thay đổi!
Anh ta không muốn xử lý người phụ nữ kia, cũng không cho Nguyễn Bảo Lan lời giải thích.
Cái loại đàn ông cặn bã này, rõ ràng muốn chân đạp hai thuyên mài!
“Tôi luôn luôn nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể rời khỏi nhà họ Thẩm.”
“Nhưng mà tối qua, Thẩm Tư Huy lấy công việc của em trai tôi ra uy hiếp A;w tôi.
“Anh ta nói, chỉ cần tôi dám rời khỏi anh ta, anh ta sẽ lập tức cho em trai tôi cuốn gói cút xéo khỏi công ty của anh l2 “Cô cũng biết em trai kia của tôi dốt nát kém cỏi, nó vốn không tìm được công việc gì.”
“Bây giờ nó có thể làm việc một năm ở công ty của Thẩm Tư Huy không phải chuyện dễ dàng gì.”
Tô Lam nghe đến đấy đã biết tình trạng gần đây của Nguyễn Bảo Lan không mấy lạc quan rồi.
Nhất định là Nguyễn Bảo Lan phải gánh lấy áp lực trong nhà, cho nên mới luôn không ngẩng đầu nổi khi đứng †rước mặt Thẩm Tư Huy.
Tô Lam nhìn cô ta đầy thương xót: “Thế, Bảo Lan à, bây giờ cô định làm như thế nào?”
Ánh mắt Nguyễn Bảo Lan chợt lóe lên, cô ta cúi đầu vuốt nhẹ bụng mình: “Trước đây tôi đã cho rằng tôi và đứa bé này không có duyên phận gì, cho nên mới muốn phá đứa bé đi…”
“Thế nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ đây cũng là sự sắp đặt của ông trời, để tôi gặp gỡ với đứa bé này. Nếu đã như vậy thì tôi sẽ chọn tiếp nhận hiện thực.”