Chương 4968
Phương Trí Thành ở bên cạnh thấy bộ dạng này của cô, trong lòng cũng hiểu rõ vài phần: “Tô Lam, có phải không có cách hay không? Bỏ đi, bỏ đi.
Nếu thật sự không được thì chúng ta đối mặt với thực tế thôi! Cứ dây dưa trong thời gian dài như thế cũng không phải là cách hay. Chúng ta cứ quay đầu là bờ, thẳng thắn với đạo diễn Thẩm là được, che che giấu giấu mãi cũng chẳng được!”
Nguyễn Bảo Lan cũng gật đầu theo: “Tô Lam, nếu như quả thật không được thì tôi đi cầu xin Thẩm Tư Huy giúp đỡ nhé!”
Vừa nhắc tới chuyện này, Tô Lam lập tức lấy lại tinh thần: “Ai nói vậy?”
Cô chợt võ bàn đứng lên, nhưng bởi vì thế mà eo đau, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn thành một nhúm.
Tối hôm qua sau khi tên Quan Triều Viễn kia trở về, ôm mình làm loạn trong phòng đến tận hai, ba giờ sáng, khiến bây giờ cô eo mỏi lưng đau, chẳng có chút tinh thân nào. Nhắc tới chuyện này cô lại tức.
Nguyễn Bảo Lan có chút không yên lòng: “Cô không sao chứ?”
Tô Lam cười: “Không sao, hôm qua tôi ngủ muộn quá, vặn đau eo, không sao đâu.”
Trên mặt Phương Trí Thành nở ra một nụ cười gian: “Rốt cuộc là trong lúc ngủ ngủ vô tình vặn eo hay là vận động quá sức dân đến đau eo đây ta?”
“Phương Trí Thành, anh bớt nói linh tỉnh cho tôi nhời”
Hai người đang đùa giốn thì ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng gõ. Người †rong phòng làm việc sôi nổi nghiêng đầu nhìn sang, có em gái lễ tân đứng †rước cửa, nhưng ánh mắt cô ta hơi kỳ lạ: “Tô Lam, có anh đẹp trai tìm cô.”
“Gì cơ, anh đẹp trai gì cơ?” Tô Lam lập tức ngớ người.
Em gái lễ tân suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như anh ta tên là Thành gì gì ấy”
“Chiến Lưu Thành?” Tô Lam ngoáy lỗ tai, thậm chí còn cho rằng mình nghe lầm.
Anh chàng đẹp trai lạnh lùng kiêu ngạo như núi băng lại chạy tới công ty †ìm mình? Tất nhiên Tô Lam bị dọa sợ hết hồn. Cô vội vàng đứng lên: “Tôi tới ngay đây.”
Lúc Tô Lam ra ngoài, quả nhiên thấy Chiến Lưu Thành đứng ở cửa phòng làm việc.
“Cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi đến tìm tôi đấy à!” Tô Lam cười híp mắt chào hỏi anh ta.
Mà đám người Nguyễn Bảo Lan cũng nhoài người ra cửa sổ ngay lập tức, chen lấn muốn hóng chuyện.
Chiến Lưu Thành nghiêng đầu nhìn Tô Lam đang nở nụ cười chân thật, một chút xíu rung động trong lòng kia cứ như được gợi lên trong nháy mắt.
Cô nhíu mày: “Cuối tuần tôi phải về nhà, trong nhà có chút chuyện cần phải xử lý”
“Là ai muốn cầu cạnh tôi nên mỗi ngày đều bám theo phía sau tôi dai như đỉa, bây giờ xem ra sự kiên nhẫn của cô cũng chỉ có đến thế thôi.” Lời này phát ra từ cái miệng kiêu ngạo của Chiến Lưu Thành chỉ cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, cũng vô cùng mắc cười.
Ngay cả đám Nguyễn Bảo Lan cũng phải nhịn lắm mới không cười ra tiếng.
Có vẻ anh đẹp trai lạnh lùng này hùng hùng hổ hổ tìm tới là bởi vì hai ngày cuối tuần Tô Lam không bám theo anh ta nên tức giận đây mài Nguyễn Bảo Lan đoán cũng không Sai.
Bị Tô Lam lải nhải theo sau khoảng chừng một tuần lễ, Chiến Lưu Thành cho rằng mình vô cùng chán ghét việc cô mặt dày mày dạn làm quen mỗi ngày. Nhưng vào thứ bảy, khi anh ta bước ra khỏi khu chung cư phát hiện không có ai. Mới đầu thì cảm thấy thoải mái, bởi vì anh ta đã đoán đúng, cô gái Tô Lam này cũng chẳng khác gì những cô gái khác, chỉ cần mình bày ra bộ mặt khó ở là sẽ né thật xa. Rồi đến chủ nhật, việc anh ta làm đầu tiên khi bước ra khỏi khu chung cư của mình chính là tìm kiếm dáng người cao gầy mảnh mai ấy trong đám người.