Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 1004




Chương 1005

 

“Khắp người anh ta đều có vết thương, nguy hiểm nhất là vết thương tại đầu. Dù đã được cứu chữa nhưng chúng tôi sợ sẽ đế lại di chứng về sau. Hơn nữa, anh ta đã bị chấn thương não nghiêm trọng”

 

Bác sĩ cho Chấn động não?

 

Ba chữ này làm cho Đào Hương Vi sợ hãi, tìm run lên, giọng nói run run hỏi: “Vậy… ông nói anh ấy sẽ có di chứng gì về sau?”

 

“Tạm thời khó nói trước được. Phải đợi anh ta tỉnh lại rồi quan sát sau. Trường hợp xấu nhất là anh ta sẽ mất trí nhớ” Bác sĩ cho biết.

 

Mất trí nhớ: Hai chữ này cũng vậy, khó mà khiến người ta chấp nhận được!

 

Đào Hương Vi nhìn Nguyễn Cao Cường, trán quấn băng gạc trắng, năm yên lặng trên giường bệnh. Rõ ràng lần trước gặp anh, anh vẫn còn khỏe mạnh!

 

Trái tim bất giác nhói lên.

 

Cô còn nghĩ đợi anh trở về, phải hỏi kỹ anh về cuộc hôn nhân của anh với Nam Thùy Dương và chuyện tại sao anh lại từ chối sinh con.

 

Bây giờ dường như, những điều này không thể có câu trả lời từ anh ấy.

 

Điều cô sợ bây giờ là ngộ nhỡ bác sĩ nói đúng, anh ấy thực sự mất trí nhớ, những chuyện đó có phải sẽ vĩnh viễn không có câu trả lời?

 

Nguyễn Cao Cường được đưa vào phòng bệnh một người, Đào Hương Vi chủ động ở lại chăm sóc.

 

Một lúc sau, Mộ Dung Bạch đi vào nói với cô: “Tình hình bên Nam Thùy Dương cũng ra rồi, cô ta bị thương cũng không nhẹ, nhưng còn chưa đến mức mất mạng.”

 

Nói cách khác, Nam Thùy Dương cũng giữ lại được tính mạng.

 

Mộ Dung Bạch tức giận nói: “Cô ta đúng là mạng lớn, ba lần bảy lượt đều không chết. Chị nói xem cô ta có phải là mèo yêu chín mạng không?”

 

Đào Hương Vi nhìn anh ta và lắc đầu tỏ ý không rõ. Nhưng nói Nam Thùy Dương mạng lớn quả thực là rất đúng.

 

Sau đó Mộ Dung Bạch thở dài: “Tổng giám đốc Cường cũng thật thảm thương, gặp phải một mụ đàn bà điên khùng như vậy” Anh ta dám chắc Nam Thùy Dương đã bị bệnh tâm thần rồi.

 

Đối với Nam Thùy Dương, Đào Hương Vi đã không còn hơi sức phàn nàn.

 

Đào Vân Nhi biết tin ba mình bị tai nạn cũng đến bệnh Vân Nhi đứng bên giường bệnh, nhìn ba hôn mê chưa tỉnh, nước mắt như hạt đậu rơi xuống từng giọt: “Ba, không phải ba nói đi công tác ba ngày thì sẽ trở về sao? Tại sao ba lại bị thương? Tại sao ba không tự chăm sóc tốt cho bản thân?

 

Nếu ba có chuyện bất trắc gì, ba kêu con và mẹ phải làm sao đây? Hu hu hu…

 

Đào Hương Vi kéo con gái vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Con đừng buồn, bác sĩ nói ba đã không sao rồi. Đợi ba tỉnh lại từ từ dưỡng bệnh là khỏe lại thôi.”

 

“Nhưng mẹ nhìn đầu ba bị thương nghiêm trọng như vậy. Có khi nào sau khi tỉnh lại ba sẽ không nhận ra chúng ta?” Vân Nhi thường xem trong phim truyền hình có tình tiết như vậy, cô bé đương nhiên sẽ sợ hãi.

 

Đào Hương Vi khẽ giật mình, lần nữa lại nhớ tới lời bác sĩ nói, di chứng về sau có thể là mất trí nhớ.

 

Cô lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung này sang một bên, an ủi con gái cũng chính là an ủi chính mình: “Sẽ không đâu, ba sẽ không xảy ra tình trạng này”“

 

“Mẹ, con cũng muốn ở lại đây chăm sóc cho ba, có được không?”

 

‘Vân Nhi nghẹn ngào.

 

Đào Hương Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, nhưng con vẫn phải đến trường, không được bỏ bê bài vở.”