Chương 2108
Sau nhiều lần do dự, cô chỉ có thể đưa anh ta đến khách sạn.
Do tắc đường, xe cứ đi một chặp rồi ngừng lại, Diên cảm thấy một cảm giác khó chịu đang dâng trào trong dạ dày.
Khuôn mặt anh ta đỏ gay, sắc mặt tràn đầy đau khổ.
Sau khi thấy như vậy, Lê Sa không khỏi sốt ruột.
“Tài xế, đi vòng cũng không sao đâu, anh lái xe ổn định một chút, anh ấy rất khó chịu.”
“Được rồi được rồi, vậy tôi đi vòng, bảo đảm chạy êm.”
Tài xế không còn cách nào khác, chỉ có thể đi ra khỏi đường chính, mất hai mươi phút mới đưa được người đến khách sạn, phục vụ đẩy tay nắm cửa, đưa anh ta vào trong phòng.
Mặc dù anh ta uống rất nhiều, nhưng vấn chưa mất đi lý trí, việc đầu tiên khi vào phòng chính là tìm nhà vệ sinh.
Cuối cùng, nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa mặt.
Lê Sa nhờ phục vụ chuẩn bị đồ giải rượu, thấy anh ta nôn, cô liên tục võ nhẹ vào lưng, anh ta làm bản thân thành ra như vậy, trong lòng cô rất không thoải mái.
Nhưng cũng đành chịu thôi, suy cho cùng, người ra đi chính là tình yêu chân thành trong lòng hắn.
Có lẽ, bản thân cô chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, một sự tình cờ thoáng qua.
Cô còn chưa đợi được câu trả lời của hắn, Hứa Trúc Linh đã gặp tai nạn rồi.
Ngày hôm đó … anh ta vội vàng đến trả lời cô, thì ra chính mình cũng được tính là kẻ sát nhân.
Cô không bao giờ hy vọng rằng mình có thể đến với Diên, nhưng cô lại không nhịn được mà đắm chìm.
Cô không cần bất kỳ câu trả lời nào nữa, chỉ mong anh ta có thể sớm thoát ra khỏi bóng đen mà thôi.
Diên nôn rất nhiều, nôn ra rồi anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Lê Sa rót nước cho anh ta súc miệng, dùng khăn ấm lau mặt, sau đó dìu anh ta lên giường. : Anh ta đang dần tỉnh rượu, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc cũng ướt đẫm.
“Em biết anh rất buồn, nhưng tại sao anh lại hành hạ bản thân như vậy chứ.”
Lê Sa đau lòng nói.
Diên nghe thấy có người đang nói chuyện, nhưng không nghe rõ cô ấy đang nói gì.
Anh ta chỉ biết rằng có một giọng nói nhẹ nhàng, giống như giọng nói của Hứa Trúc Linh.
Anh ta có quá nhiều điều muốn nói với cô, rất vội vàng, anh ta trực tiếp nắm lấy tay cô.
Động tác của Lê Sa liền dẫn lại, ngây người nhìn hắn.
Anh ấy nhầm mình thành Hứa Trúc Linh.
“Trúc Linh, tên khốn Hứa Thành Trung thật sự đã quên em rồi, anh ta làm sao có thể quên em chứ, anh ta cái tên vong ơn bội nghĩa, anh ta không xứng với những gì em đối với hắn, không xứng…” ; “Anh xứng đáng sao? Vậy thì anh xứng đáng sao?”
Lê Sa thì thâm, chỉ biết nói người khác, tại sao không nhìn lại chính mình?
“Trúc Linh… xin lỗi, anh thực xin lỗi em, anh làm không tốt, là tại anh…”
Lời nói của anh ta tràn đầy áy náy, lúc này chính là giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ ăn năn.
Anh ta từ từ cuộn mình lại thành một đống, trông có vẻ bất lực thảm hại.
Trái tim Lê Sa có chút đau đớn, cô thực sự biết rất ít về quá khứ của Diên, chỉ biết đại khái sơ qua, không hề biết rốt cuộc anh ta đã trải qua những chuyện gì.