Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 100: 100: Du Mama Nguyền Rủa





Nghe thấy thanh âm, Tô Chính Lượng cùng Du mama quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Tích Lạc một thân đen đứng ở cửa phòng bệnh.
Khi chạm phải ánh mắt của Tô Chính Lượng, đôi mắt sau thẳm kia nháy mắt trở nên nhu hòa đi rất nhiều.
Giây phút giao lưu ánh mắt ngắn ngủi, khiến tâm Tô Chính Lượng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cậu hơi dương dương môi, đang muốn mở miệng lại bị Du mama đứng bên cạnh nói trước.
"Tích Lạc, dì biết Thiếu Kì gây ra tổn thất lớn cho con, dì ở đây thay mặt nó xin lỗi con...!Nhưng, dì là mẹ nói, dì xin con nhớ chút tình nghĩa huynh đệ, xin tòa giảm án cho nó..."
Lâm Tích Lạc bước lên vài bước, ngữ khí trầm định mang tia uất giận khó che giấu " Dì à, con có thể thông cảm với tâm trạng dì hiện giờ, là học đệ của Du sư huynh, con thấy anh ấy biến thành bộ dạng này cũng rất đau lòng.

Nhưng, mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật, nếu anh ấy đã làm ra chuyện như vậy, cũng nên trả một cái giá tương ứng."
Du mama hai mắt đỏ hoe, không tin mà lắc đầu hỏi," Tích Lạc, con thật sự...! không giúp nó một chút sao? Nói đi nói lại, hai đứa cũng từng là sư huynh đệ, rốt cục là có thâm thù đại hận gì lại đi đến ngày ngươi sống ta chết?"
"Dì Du..."

Tô Chính Lượng muốn trấn an Du mama, lại bị ánh mắt Lâm Tích Lạc ngăn lại.

Lập tức, hắn lạnh lùng cự tuyệt nói, " Dì à, chuyện này thực sự rất lớn, huống hồ là do Du sư huynh vi phạm pháp luật.

Cho dù con có quan hệ, cũng không có cách nào giúp anh ấy.

Mặc kệ dì khẩn cầu thế nào, con đều không thể đồng ý."
Du mama lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, sau khi bị Lâm Tích Lạc cự tuyệt, hi vọng cuối cùng của bà cũng sụp đổ theo.
"Sao cậu lại không có biện pháp nào chứ? Cậu là Chủ tịch của một tập đoànm chỉ cần cậu nói một câu trước tòa, con trai tôi chắc chắn sẽ được giảm án! Nhất định là cậu không muốn giúp nó!", Bà dùng sức đánh Lâm Tích Lạc, hung hăng phẫn nộ quát, " Lâm Tích LẠc, nó rốt cục đã đắc tội gì với cậu? Mà cậu lại khiến nó thành ra như vậy?"
Lâm Tích Lạc nghiêng đầu nhắm mắt lại, yên lặng nắm chặt nắm tay, mặc cho Du mama đánh vào ngực mình, im lặng không nói.
Tô Chính Lượng thấy thế sắc mặt đại biến, cậu tiến lên, giữ Du mama lại, " Dì à, dì bình tĩnh một chút, dì làm như vậy sẽ khiến Lâm Tích Lạc rất khó xử!"
Du mama phẫn nộ đẩy Tô Chính Lượng ra, bà bây giờ giống như con sư tử mẹ mất con, hai mắt đỏ ngầu, thê lương thét to, " Cậu nói tôi bình tĩnh thế nào được hả? Con trai tôi ở trong tù chịu án, hai người thân là bạn tốt của nó, lại thờ ơ lạnh nhạt, thà rằng để nó bị tù mọt gông cũng không cứu nó!"
Tô Chính Lượng bị Du mama đẩy, ảnh hưởng đến vết thương trên người.

Cậu hơi lảo đảo mộ chút, lùi lại về sau.
Lâm Tích Lạc thấy trong mắt Tô Chính Lượng hiện lên vài tia đau đớn, biết chắc chắn đã đụng phải vết thương, khẩn cấp đem cậu ô, vào người, " Em có sao không?"
Tô Chính Lượng cố sức cười cười, "Em không sao."
Du mama nhìn thấy một màn ái muội này, sửng sốt nửa ngày, " Hai người các cậu?"
Tô Chính Lượng bên tai nóng lên, cuống quít tránh thoát khỏi tay Lâm Tích Lạc, "Dì à, bọn con..."
Thấy Tô Chính Lượng sắc mặt ửng đỏ, vẻ mặt xấu hổ, Du mama bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là tiếng cười kia quá mức thê lương cùng tuyeeth vọng, khiến người nghe không rét mà run.
Rất nhanh, ngữ khí xem thường của Du mama nhanh chóng thay thế tiếng cười khủng bố kia, " Tiểu Tôm con cùng Lâm Tích Lạc quả nhiên là loại quan hệ này, trách không được, con lại không chịu giúp Thiếu Kỳ...!Mệt cho con dù đem con trở thành bạn tốt, mà con lại vì tên nam nhân này đối với nó thấy chết mà không cứu...!"

Người cùng phòng bệnh đã sớm chú ý tới ba người họ, nghe thấy nội dung cuộc đối thoại của Du mama và Lâm Tích Lạc, càng khẳng định lời đồn kia là thật, khiến họ là một bộ dáng vui sướng khi người gặp họ, dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn họ.
Lâm Tích Lạc thống hận Du Thiếu Kỳ ti bỉ vô sỉ, khi hắn nhìn thấy Du mama vì con trai àm đánh mất lý trí, không phân đúng sai mà càn quấy, Tô Chính Lượng tiến lên khuyên can còn bị ảnh hưởng tới vết thương, hơn nữa còn ở đây lộng ngôn, lửa giận trong lòng cũng trào ra,
"Dì à, dì cho rằng Du Thiếu Kì bởi vì nghĩ sai mà phạm sai lầm sao, vậy dì có biết hắn đã làm ra những chuyện thiếu đạo đức gì không? Hắn để có được Tô Chính Lượng, không tiếc bày ra mọi mưu mô thủ đoạn ti bỉ, liên hợp bới người khác ba lần bốn lượt tính kế Lâm thị, tính kế con.

Dì làm mẹ của hắn, không vì con trai phạm sai lầm mà sám hối, lại còn ở đây cố tình gây sự, liên lụy đến người vô tội, Du Thiếu Kì có người mẹ như vậy, thật là bất hạnh cho hắn!"
Thanh âm trầm thấp lộ ra ý tứ nổi giận khiến người khác hoảng sợ, đôi mắt thâm trầm của Lâm Tích Lạc đã đỏ ngầu đến đáng sợ.
Loại không khí căng thẳng, giương cung bặt kiếm này, khiến Tô Chính Lượng bị kẹt bên trong.

Cậu thấy Lâm Tích Lạc lộ ra vẻ hung ác, nhìn khuôn mặt kinh hãi của Du mama, liền muốn hai bên tỉnh táo lại: " Dì Du, Tích Lạc, hai người...!"
"Lâm Tích Lạc, cậu đừng ăn nói bừa bãi, con trai tôi sao có thể là người như thế?"
Du mama ngẩng mặt lên, vẻ mặt ghét bỏ chỉ vào Lâm Tích Lạc, " Nhất định là cậu, muốn che giấu chuyện của hai người, mới cố ý nói như vậy để vu oan giáng họa cho con trai tôi! Tôi thật sự bị mù mới nhờ hai người giúp! Tôi nhất định sẽ nói cho truyền thông biết, khiến cho cả thế giới này biết cậu cùng Tô Chính Lượng chính là đồng tính luyến ái! Lâm Tích Lạc, Tô Chính Lượng, chỉ cần con trai tôi không được phóng thích, hai người đừng hòng mơ tưởng có một ngày yên ổn! Tôi nguyền rủa hai cậu sẽ không bao giờ ở bên nhau!"
Từng lời nói của Du mama như những con dao sắc nhọn, cắm sâu trên ngực Tô Chính Lượng, khiến cậu nhất thời rơi vào vực sâu vạn trượng.
Khuôn mặt Lâm Tích Lạc âm trầm đến đáng sợ, "Được rồi! Dì à! Nếu dì còn ở đây nói thêm bất cứ câu gì, đừng trách con không khách khí! Nơi này là bệnh viện, các bệnh nhân đều cần nghỉ ngơi, mời dì về cho!"
Du mama tức đến ná thở, không nói hai lời, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lâm Tích Lạc nâng mi mắt nhìn người chung quanh phòng bệnh, thấy bọn họ cũng nhanh chóng thu liễm, nhẹ giọng nói với Tô Chính Lượng, " Em không sao chứ?"

Tô Chính Lượng khẽ lắc đầu, "Không sao."
Lâm Tích Lạc dìu Tô Chính Lượng ngồi trên giường bệnh, bàn tay ấm áp vuốt ve mặt cậu, " Vết thương sao rồi? Gần đây công ty tương đối bận, cho nên không đến thăm em nhiều được."
Khuôn mặt tái nhợt không biểu tình, thanh âm Tô Chính Lượng thản nhiên, " Tôi biết rồi, anh bận như vậy, nhớ chú ý thân thể."
Trên mặt Lâm Tích Lạc lộ ra ý cười nồng đậm, " Anh nhất định sẽ vì em mà chú ý thân thể."
Tô Chính Lượng nghiêng mặt đi, thanh âm ôn nhuận mang theo chút chua sót: " Tích Lạc, hai lần trước anh đến, mẹ của tôi, bà ấy...!"
"Đừng lo, mẹ có em nhất thời có khả năng không tiếp thu được, bất quá, anh tin rằng, một ngày nào đó, bà ấy sẽ tán thành cho chúng ta.

Còn có, mấy lời vừa rồi bà di kia nói, em không cần để ý, anh sẽ không để cho chuyện này xảy ra."
"Ừm."
Lâm Tích Lạc nhìn thẩy vẻ mặt có chút hoảng hốt của Tô Chính Lượng, mím môi, từ trong túi áo lấy ra một hộp trang sức tinh xảo, mở ra.
Bên trong là một khối vải màu đen nhung, trên đó cài hai chiếc nhẫn bạc lớn nhỏ giống nhau..