Tô Chính Lượng nhắm chặt hai mắt, dụng khuỷu tay thúc vào bụng đối phương, "Buông ra!"
Người đàn ông phía sau kêu một tiếng, nhưng không buông ra.
Dùng lực mạnh éo Tô Chính Lượng vào tường, khiến nửa bên phải của Tô Chính Lượng gần như tê dại ngay lập tức.
Tô Chính Lượng ăn đau, chưa kịp đánh trả, lòng bàn tay của đối phương đã mạnh mẽ tóm lấy cổ tay của cậu, thân hình cao lớn áp sát cậu không để cho Tô Chính Lượng di chuyển.
Bị đối phương bóp chặt yết hầu khiến cậu cảm thấy khó thở, Tô Chính Lượng không biết người đàn ông này muốn làm gì.
Khuôn mặt đỏ bừng, gằn giọng nói: "Anh muốn làm gì?"
Lâm Tích Lạc nhìn thẳng vào khuôn mặt Tô Chính Lượng, đôi mắt đen láy đầy ẩn ý, "Tô Chính Lượng, mặc dù cậu vô dụng nhưng tôi không cho phép cậu rời khỏi tôi."
Tô Chính Lượng dời mắt ra chỗ khác, khó khăn kéo khóe miệng, "Anh rốt cuộc...muốn như thế nào..."
Có vẻ đối với câu hỏi của Tô Chính Lượng hắn cảm thấy rất buồn cười, nhướng mày xấu xa nói, "Tôi muốn làm gì chứ?"
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm áp phả vào mặt Tô Chính Lượng, giọng nói trầm thấp và nham hiểm của người đàn ông như phát ra từ vực sâu địa ngục, tràn vào tai cậu, "Bảo bối, em còn nhớ những lời em nói mới tôi trong bệnh viện chứ? Tuy rằng Lâm Tích Lạc này chơi đùa qua vô số đàn ông, phụ nữ nhưng vẫn nhớ mãi không quên hương vị thân thể em đó.
Tô Chính Lượng, em dù gì cũng sẽ bị người khác làm, không bằng làm bạn giường của tôi đi?"
"Đừng có mơ!"
Trước đây, Tô Chính Lượng chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, tính cả sự tức giận và đau khổ vừa nãy, môi cậu run lên vì tức giận.
Cậu nhấc chân lên, thúc mạnh vào bụng Lâm Tích Lạc.
Đối phương không vì một đòn bất ngờ của Tô Chính Lượng mà buông ra, hắn chỉ nhẹ nhàng "Shhh" một tiếng.
Nhướng mày, hai tay trên vách tường đè xuống bụng Tô Chính Lượng, hai chân đè lên đầu gối đối phương.
Sau đó Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ừng vì tức giận của cậu, đắc ý nói: "Em bây giờ đã bị tôi không chế, chỉ cần tôi dùng sức, mạng của em cũng chẳng còn.
Đến lúc đó, để tôi xem cái miệng nhỏ nhắn này của em còn có thể cứng đến mức nào."
Tuy khó thở nhưng Tô Chính Lượng vẫn ngậm chặt miệng, đôi mắt dài và hẹp chỉ nhìn về một phía, không nói lời nào.
Ánh mắt dò xét đảo qua trên mặt Tô Chính Lượng, người đàn ông vươn đầu lưỡi liếm nhẹ dái tai phải của Tô Chính Lượng, sau khi cảm nhận được người dưới thân bị chấn động, ác độc nói: "Sao thế, không nghĩ cầu xin tôi rủ lòng thương hại à?"
Tô Chính Lượng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tích Lạc, thật lâu mới thốt ra được lời đứt quãng: "Lâm Tích Lạc...tên khốn khiếp..."
"Đúng vậy, tôi là một tên khốn khiếp, em giờ mới nhận ra à?"
Lâm Tích Lạc mỉm cười nhún nhún vai, vừa nói tay vừa trượt dọc theo vạt áo khoác của Tô Chính Lượng xuống mép khóa quần của cậu.
Xuyên qua lớp quần áo không quá dày, Tô Chính Lượng cảm nhận rõ ràng sự trêu chọc của đối phương, cậu không kìm được run lên.
"Bảo bối, em đang run à?"
Lâm Tích Lạc mỉm cười, đôi bàn tay to lớn, linh hoạt bao lấy thứ yếu ớt của đối phương qua lớp vải, không nặng không nhẹ xoa nắn, xấu xa hỏi, "Sáu năm tách ra, thân thể này của em có từng bị người khác chạm vào chưa?"
Không biết là do hô hấp không thuận, hay do lời nói và hành động của đối phương có ảnh hưởng, sắc mặt Tô Chính Lượng lập tức đỏ bừng, vành tai cũng đỏ bừng như xuất huyết.
Tô Chính Lượng cắn chặt môi, bộ phận yếu ớt vẫn bị người nắm trong tay, cho dù cậu không muốn quan tâm đến, nhưng khoái cảm từ phía dưới theo tứ chi và xương cốt truyền thẳng đến đại não.
Mặc dù Tô Chính Lượng đối với phương diện kia không có nhu cầu, cậu cũng rất khi tự an ủi.
Nhưng dù gì cũng là một người đàn ông bình thương, bây giờ thân thể bị người khác đụng chạm như thế, người đó lại còn là Lâm Tích Lạc.
Lâm Tích Lạc đối với phương diện này kinh nghiệm vô cùng phong phú, hơn nữa lại còn biết rất rõ điểm nhảy cạm của cậu, dưới sự khiêu khích của đối phương, rất nhanh nổi lên phản ứng.
Cảm giác nơi yếu ớt trong tay không ngừng lớn lên, hơn nữa lớp vải đã có dấu hiệu ướt át, Lâm Tích Lạc kéo quần đối phương xuống, một tay trơn như cá luồn vào, càng không kiêng nể gì mà chơi đùa Tô Chính Lượng.
Dưới những ngón tay có vết chai mỏng cọ xát qua lại điểm yếu ớt của Tô Chính Lượng, cảm giác khoái cảm và thống khổ đan xen vào nhau khiến chân cậu gần như nhũn ra.
Thống khổ nhíu mày lại, khuôn mặt Tô Chính Lượng hiện lên vài tia ửng hổng, đôi mắt hẹp dài tràn ngập hơi nước, khiến người ta chỉ muốn chà đạp cậu một phen.
Nhìn thấy phản ứng của Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc âm thầm trầm mắt, ác ý siết chặt cổ đối phương hơn, giọng nói tàn nhẫn không buông tha nói, "Bảo bối, một khi con người đang thiếu dưỡng khí, toàn thân gần như tê liệt, nhưng lại có rất nhiều chỗ sẽ có cảm giác rất khác biệt.
Cho nên, có rất nhiều người lựa chọn phương thức làm tình cực đoan, chỉ để theo đuổi khoái cảm lên đỉnh, giống như em bây giờ vậy."
Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú được phóng đại của người đàn ông kia lộ ra nụ cười nham hiểm, khuôn miệng mở ra khép lại không ngừng, như đang muốn nói gì đó, nhưng Tô Chính Lượng lại hoàn toàn không nghe thấy.
"Ưm..."
Cổ họng bị bóp chặt, cảm giác nghẹt thở bên bờ vực tử vong khiến Tô Chính Lượng cảm thấy mình có thể chết bất cứ khi nào.
Nhưng trong tình hống dưới thân bị người đùa bỡn như thế, Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy khoái cảm mãnh liệt trong chốc lát bị phóng đại vô số lần, hơn nữa còn có xu thế phát ra mạnh hơn.
Thống khổ do khó thở mang lại, cùng những cơn khoái cảm ập đến, khiến cậu cứ lơ lửng trên bờ vực của nỗi đau và hạnh phúc.
Cảm giác tức giận, xấu hổ xen lẫn đau đớn khiến vài giọt nước mắt chực trào ra trên khóe mắt.
Chứng kiến vẻ thống khố và nhẫn nhịn của đối phương, trong mắt hắn thoáng qua tia đau xót, nhưng rất nhanh liền bị sự tàn nhẫn thay thế, "Bảo bối, sao em lại khóc? Chẳng lẽ em không thích cảm giác này à?"
Tô Chính Lượng mở to hai mắt, hung tợn trừng Lâm Tích Lạc, trong miệng chỉ có thể thốt ra những âm tiết đứt quãng, "Đồ...khốn...ưm..."
Lâm Tích Lạc cau chặt mày, động tác trên tay vẫn không dừng lại, rất nhanh chạm vào ngọn lửa của Tô Chính Lượng, nhìn dáng vẻ phiếm tình của đối phương, cảm nhận thứ ở trong tay đang trào ra, hô hấp Lâm Tích Lạc cũng càng ngày càng trầm.
Tô Chính Lượng mơ mơ màng màng nhắm lại hai mắt, tựa vào tường, cậu lúc này như đang trôi trong vùng biển vô tận, muốn vươn tay tìm một điểm dựa vào, nhưng chỉ có thể chạm đến bàn tay đang khiến cậu nghẹt thở.
Bị lòng bàn tay lạnh như băng của Tô Chính Lượng chạm vào, hai mắt Lâm Tích Lạc tối sầm lại, sức lực bàn tay bóp cổ cậu cũng giảm đi vài phần.
Nhìn kỹ đối phương đang nhíu mày, người đang vô cùng đau đớn, tâm tình như bị một chiếc lông tơ gãi qua, nhẹ đến mức không cảm nhận được.
Thoáng chốc, vật trong tay hắn giật lên vài cái, sau đó lòng bàn tay một mảng dính nhớp..