Người trước mắt nhìn rất quen, nhưng Tô Chính Lượng nhất thời không nghĩ ra, "Anh là..."
"Mưa lớn như vậy, vào trong xe tôi ngồi trước đã rồi nói sau."
Tô Chính Lượng được Lý Tư Phàm dìu vào xe, bên trong xe, không khí khô ráo ấm áp khiến cơ thể lạnh run của cậu có chút lo lắng.
Lý Tư Phàm bật máy sưởi, khởi động xe, "Tô tiên sinh, tôi là tổng thư kí của Lâm tổng, Lý Tư Phàm, có một lần chúng ta từng gặp nhau ở trên đường, cậu còn nhớ chứ?"
Tô Chính Lượng dựa vào ghế sau, híp mắt suy nghĩ, mái tóc ướt đẫm thỉnh thoảng rỏ xuống vào giọt, trượt theo hai bên gò má tái nhợt xuống cằm, để lại một vệt nước nhỏ.
"Tôi nhớ..."
"Mưa lớn như vậy, Tô tiên sinh sao còn ở trên đường? Nhà cậu ở đâu? Để tôi trở cậu về."
"..."
Lý Tư Phàm không nghe thấy tiếng đáp lại, theo bản năng nhìn nhìn kính chiếu hậu, phát hiện Tô Chính Lượng sắc mặt rất không thích hợp, vội hỏi, "Tô tiên sinh, cậu ổn chứ? Sắc mặt cậu không được tốt cho lắm, có muốn tôi trở cậu đến bệnh viện không?"
Tô Chính Lượng hơi hơi lắc đầu, dùng thanh âm nhẹ đến cơ hồ nghe không được nói, "Tôi không sao, phiền anh chở tôi về nhà..."
"Được, vậy nhà cậu ở đâu?"
"..."
"Tô tiên sinh?"
Không có người trả lời.
Lý Tư Phàm cảm thấy tình huống không ổn, lập tức dừng xe.
Xoay người nhìn về phía sau, phát hiện Tô Chính Lượng đã nhắm hai mắt, dùng tay thử hơi thở của cậu, tuy rằng khí tức có chút yếu, bất quá coi như hô hấp đều đều.
Lý Tư Phàm thở phào, nhưng có một vấn đề nan giải nữa.
Tuy rằng đối phương chỉ là đang ngủ, nhưng chiếu theo tình hình hiện tại, muốn đem đối phương đánh thức để đem địa chỉ nhà nói cho y tựa hồ cũng có chút khó khăn.
Đang lúc khó khăn, Lý Tư Phàm bỗng nhiên nghĩ đến một người, mấy ngày trước, lúc Chủ tịch đính hôn còn gọi mình qua lái xe chở Tô Chính Lượng về, có lẽ, Chủ tịch biết địa chỉ nhà Tô tiên sinh, nghĩ như vậy, Lý Tư Phàm liền gọi điện thoại cho Lâm Tích Lạc.
"Alo."
Đầu dây bên kia, truyền đến thanh âm nhất quán, tao nhã, trầm ổn của Lâm Tích Lạc.
"Chủ tịch, là tôi, ngài có biết địa chỉ nhà Tô tiên sinh không?"
Thanh âm từ tính của Lâm Tích Lạc lộ ra vài phần không thoải mái, "Cậu muốn địa chỉ nhà em ấy làm gì?"
"Chủ tịch, là như vậy, Tô tiên sinh hiện đang trên xe tôi, nhưng cậu ấy mắc mưa, sắc mặt không tốt lắm, tôi định chở cậu ấy về..."
Đối phương cũng không nghe Lý Tư Phàm nói hết lời, lập tức cắt lời, "Lập tức chở em ấy đến nhà tôi."
"Hả?" Lý Tư Phàm kinh ngạc kêu một tiếng, biết mình không nên nhiều chuyện, vẫn rất nhanh hồi đáp, "Tôi lập tức chở cậu ấy qua."
Lý Tư Phàm lái xe đến dưới lầu nhà Lâm Tích Lạc, mở cửa xe, y cẩn thận đỡ Tô Chính Lượng vào hiên, sau đó chợt nghe thấy thanh âm Lâm Tích Lạc thanh âm, "Đưa em ấy cho tôi."
"Vâng, " Lý Tư Phàm buông Tô Chính Lượng, thấy ông chủ nhà mình không nói hai lời liền đem Tô Chính Lượng bế lên, có chút ngoài ý muốn, "Chủ tịch, không chở Tô tiên sinh về có sao không?"
Lâm Tích Lạc bế Tô Chính Lượng đi vào thang máy, "Tiểu Phàm, có những chuyện không cần phải hỏi nhiều."
Lý Tư Phàm sợ ông chủ phát hỏa, vội vàng trả lời, "Vậy, tôi xin phép."
* * * * * * * * * *
Lâm Tích Lạc đem y phục ướt đẫm dán chặt Tô Chính Lượng cởi bỏ, ôm cậu vào phòng tắm.
Thân thể gầy gò trong ngực bởi vì dầm mưa mà có chút lạnh, khuôn mặt tái nhợt, lông mày tụ lại một chỗ, ánh mắt u buồn kia cũng chưa có mở.
Nhìn người mình ngày nhờ đêm mong đang ở trước mặt mình, Lâm Tích Lạc trong lòng ngũ vị trần tạp, các loại cảm xúc hỗn hợp đan chéo cùng một chỗ.
Trầm thấp thở dài, hắn nhẹ nhàng đem Tô Chính Lượng đặt vào trong bồn tắm lớn.
"Ừm..."
Có thể vừa vào trong nước ấm, Tô Chính Lượng thoải mái phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn, tuy là vô ý thức phát ra, nhưng lại khiến người nghe mê man bất định.
Lâm Tích Lạc nhíu nhíu mày, mở vòi hoa sen, làm ướt tóc Tô Chính Lượng, sau đó thoa lên chút dầu gội.
Cẩn thận mà xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, sau đó xả sạch xà phòng, lại lấy một ít sữa tắm thoa lên người đối phương, cẩn thận từng li từng tí mà thoa lên da thịt bóng nhẵn, mềm mịn.
Tô Chính Lượng tựa hồ thực hưởng thụ đãi ngộ như vậy, lông mi dính bọt nước nhẹ nhàng rung động, ngay cả khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, khuôn miệng hơi mở nhẹ giọng thở dốc, ẩn ẩn vài tia tình dục.
Lâm Tích Lạc mắt tối sầm lại, dùng tay chậm rãi thăm dò hạ thân đối phương, quả nhiên, Tô Chính Lượng đã cứng.
Nghĩ đến đối phương cùng chính mình đều là nam nhân, ở trong tình huống này nổi lên dục vọng cũng thực bình thường.
Lâm Tích Lạc âm thầm trầm mắt, mở tay, đem vật yếu ớt kia cầm lấy.
Sau đó, hắn ôm Tô Chính Lượng xích lõa hai vai, ngón tay linh hoạt có kỹ xảo mà xoa nắn vật nóng bỏng, cứng rắn kia.
Tô Chính Lượng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối với tình cảnh trước mắt không có chút năng lực tự biết, cậu còn cho rằng mình đang trong mộng.
Cậu nửa người tựa vào trong ngực Lâm Tích Lạc, chậm rãi vươn tay, trườn xuống hạ thân, làm nũng lầu bầu một câu, "Ừm, khó chịu..."
Động tác trên tay Lâm Tích Lạc không có đình chỉ, tiếng nói khàn khàn trầm thấp, "Một chút nữa là tốt rồi."
Không biết qua bao lâu, hô hấp Tô Chính Lượng bắt đầu dồn dập, thân mình nhẹ nhàng run lên, rốt cục ở trong tay Lâm Tích Lạc tiết ra.
Sau đó, cậu liền như con mèo nhỏ, vừa lòng hừ nhẹ một tiếng, liền ngủ.
Lâm Tích Lạc nhìn thấy khuôn mặt đối phương bình yên ngủ, cúi đầu nhìn về phía dục vọng của mình sớm đã ngẩng đầu, chua sót cười cười.
Cố gắng áp chế dục vọng xuống, Lâm Tích Lạc đem thân thể Tô Chính Lượng lau khô, mặc quần áo ngủ cho cậu, đặt cậu trên giường.
* * * * * * * * * *
Nửa đêm, Tô Chính Lượng bị cảm giác khó chịu làm cho tỉnh, cùng với từng trận đau đầu, cậu nói lời vô nghĩa không ngừng, "Thật là khó chịu...!Nóng quá..."
"Lượng, làm sao vậy?"
Tô Chính Lượng nửa tỉnh nửa mê mở mắt, nhìn thấy người trước mắt, thanh âm cực nhỏ, "Tích Lạc, là anh sao?"
Nam nhân trước mắt tựa hồ đang cười, hắn gật đầu đáp, "Là anh."
Tô Chính Lượng vươn tay, xoa mặt đối phương, thì thào lẩm bẩm, "Tích Lạc, em nhất định là đang nằm mơ, nhưng giấc mơ này thật sự quá thật, khiến em không muốn tỉnh lại."
Lâm Tích Lạc cảm thấy đôi tay kia có chút nóng, hắn sờ sờ trán đối phương, thần sắc khẽ biến, "Lượng, em sốt rồi, chờ chút, anh đi lấy thuốc."
Tô Chính Lượng không biết lấy khí lực từ đâu, một phen kéo Lâm Tích Lạc lại, "Đừng đi, đừng biến mất.
Tích Lạc, anh biết không, nhiều năm như vậy rồi, em vẫn mơ thấy anh, nhưng chưa lần nào chân thật như lần này, " dừng một chút, Tô Chính Lượng đột nhiên mỉm cười nói, "Thật giống như, giống như anh đang ở cạnh em vậy."
Lâm Tích Lạc kéo tay Tô Chính Lượng, "Đứa ngốc này, em không có nằm mơ, anh thực sự đang ở cạnh em."
Tô Chính Lượng lắc đầu, "Làm sao có thể, anh đã là hôn phu của người khác, sao lại còn có thể ở bên em? Tích Lạc, thừa dịp giấc mơ này em chưa tỉnh, em muốn nói cho anh biết, qua nhiều năm như vậy, em vẫn chưa quên được anh.
Nhưng mà, lúc em nhận ra tình cảm của mình, anh lại rời xa em rồi..."
Nghe Tô Chính Lượng thần chí không rõ nói lời thật lòng, khiến tim Lâm Tích Lạc như bị ai bóp nghẹt, "Lượng, anh sẽ không rời xa em, anh vẫn luôn yêu em."
Tô Chính Lượng không để ý tới Lâm Tích Lạc thổ lộ, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, "Nếu anh thật sự yêu em, vì sao lại còn đính hôn? Vì sao lại luôn làm em tổn thương?".