Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 78: 78: Xuất Quỹ 2





Chương 78: Xuất quỹ (2)
----------------Editor: Mèo-----------------
"Em cùng hắn...!Bọn em...!Không có gì...!Chị, bọn em không phải như chị tưởng tượng đâu, " Tô Chính Lượng bất an xoắn xuýt hai tay, tuy rằng cậu kiệt lực muốn che dấu ánh mắt bối rối của mình, nhưng động tác của cậu cùng nói năng lộn xộn trả lời đã sớm bán đứng cậu.

"Tiểu Lượng, không cần gạt chị..."
"Chị, em..."
Tô Chính Thanh ngẩng mắt, con mắt phượng xinh đẹp lãnh ý thật sâu, "Nói cho chị biết chân tướng, đem chuyện giữa em cùng hắn nói tất cả cho chị biết."
"Em cùng Lâm Tích Lạc từng kết giao qua, nhưng 6 năm trước đã chia tay..."
Tô Chính Lượng nói xong câu đó, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Phòng khách lặng im, chị em Tô gia cứ như vậy không nói gì mà chống đỡ.

Giống như đã trải qua một thế kỉ, Tô Chính Lượng rốt cục cũng nghe thấy thanh âm Tô Chính Thanh, "Vậy tại sao hắn còn cùng một chỗ với em?"
"Chị, không phải, em cùng hắn đã kết thúc rồi, em..."
"Tiểu Lượng, không cần giải thích nữa.

Chị đã sớm cảm thấy quan hệ giữa em và Lâm Tích Lạc rất kỳ quái, nhưng em từ trước tới giờ vẫn không chịu nói thật cho chị biết.


Đoạn thời gian trước, chị từng nhận được một cuộc điện thoại, người nọ đem chuyện của em nói cho chị biết, nhưng chị lại nhất quyết không tin.

Thẳng đến hôm nay chị tận mắt thấy mới hiểu, hóa ra, người từ đầu tới cuối không biết gì cả, cũng chỉ có chị và mẹ."
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Tô Chính Lượng căng thẳng đã lâu rốt cục cũng được khai mở ra, cậu hơi hơi hé miệng, cố gắng rặn từng chữ, "Chị..."
"Vì sao?...!Vì sao phải như vậy? Vì sao lại cứ phải là hắn? Tao hiện tại rốt cục cùng hiểu rồi, hiểu rõ biểu tình Lâm Tích Lạc lần đầu tiên gặp tao rồi, bởi vì hắn nhận nhầm tao thành mày.

Bây giờ nhớ lại, đoạn thời gian hắn cùng tao kết giao kia, những lời ngon tiếng ngọt hắn nói với tao, còn có những chuyện hắn làm cho tao, trong đầu hắn vẫn luôn coi tao là mày.

Đối với hắn mà nói, tao chỉ là thế thân của mày..."
Tô Chính Lượng yên lặng cúi đầu, chua sót bên miệng vô lực phun ra ba chữ, "Thực xin lỗi."
Tô Chính Thanh ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp, hai hàng nước mắt không kìm được chảy xuống, xẹt qua khóe mắt, hai má, hàm dưới, "Vì sao phải xin lỗi? Mày cũng đâu có làm sai cái gì.

Tô Chính Lượng, thật đã khiến mày khó xử khi phải che dấu quan hệ hai người nhiều năm như vậy, khiến chị của mày còn ngu ngốc cướp bạn trai của em mình.

Trách không được mày hết lần này tới lần khác khuyên tao không cần cùng hắn kết giao, mục đích chính là bắt tao rời xa hắn để hai người hợp lại đúng không?"
Tô Chính Lượng không ngờ rằng sự quan tâm của mình lại khiến Tô Chính Thanh hiểu lầm, vội mở miệng giải thích, "Không, chị hiểu lầm rồi.

Em sợ chị bị hắn thương tổn, cho nên mới ba lần bốn lượt ngăn cản..."

"Tô Chính Lượng, chuyện cho tới bây giờ mày vẫn còn giả mù sa mưa sao? Hiện giờ, tao đã cùng Lâm Tích Lạc chia tay, mục đích của mày đã đạt được rồi, mày hẳn là nên cảm thấy cao hứng mới đúng chứ, " Tô Chính Thanh giơ tay lên, quẹt hết nước mắt trên mặt, thanh âm nghẹn ngào nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, "Nhưng mà Lâm Tích Lạc hắn cho dù trong thương giới oai phong một cõi, cũng phải kết hôn sinh con sao? Huống hồ hắn cũng đã có vị hôn thê, mày cho rằng một thằng đàn ông như mày có thể đoạt được hắn? Cho nên, cho dù mày yêu hắn lần nữa, cũng không khả năng cùng hắn đi đến cuối đường."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính Lượng xẹt qua một tia khó nói cùng nồng đậm đau thương, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ muốn cùng đối phương nói, lại đang nghe thấy những lời tràn ngập oán hận kia, chỉ có thể đem kia tình cảm phức tạp hết thảy nuốt trở vào.

"Tô Chính Lượng, từ bây giờ trở đi, tình cảm chị em chúng ta chấm dứt, tao không hề có một người em trai như mày, mày cũng không có người chị gái là tao đây.

Mẹ cũng không cần làm phiền mày tới chiếu cố, sáng mai, tao sẽ đem mẹ về nhà."
"Chị, mẹ..."
Tô Chính Thanh không chút khách khí lạnh lùng đánh gãy lời Tô Chính Lượng, "Đừng gọi tao là chị, mẹ tao sẽ thay mày giữ bí mất, nhưng, tao vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mày."
Tô Chính Thanh lạnh lùng ném lại câu nói kia, cũng không quay đầu lại nhìn Tô Chính Lượng, đẩy cửa phòng bước nhanh rời đi.

Nghe thấy tiếng chân Tô Chính Thanh biến mất dần sau hành lang, Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy cả người vô lực, cậu dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, bất lực nhắm nghiền hai mắt.

* * * * * * * * * *
Thành phố vào đêm, rút đi những tiếng ồn ão ban ngày, thay vào đó chính là sự xa hoa lãng phí, nơi nơi tràn ngập khí tức của Túy Sinh Mộng Tử.

Nghê thường lả lướt, nhà lầu san sát, màn hình LCD lớn lóe ra tinh điểm rực rỡ của cao ốc phía trên, đèn neon biến ảo chói mắt, khiến màn đêm đen kịt thêm chút sáng, lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, ám ách, vô lực, vô hồn.

Một cốc, hai cốc, ba cốc,...!

Bên tai là giai điệu ồn ào chói tai bén nhọn, ca sĩ áo quần lố lăng lay động đứng ở trên đài, tay cầm microphone, biểu diễn ca khúc khiến nhười người rơi nước mắt, cùng với âm thanh khuếch đại, từng trận tiếng ca tê tâm liệt phế quanh quẩn trong sương khói lượn lờ, mùi rượu tràn ngập gay mũi cùng ánh đèn hôn ám trong quán bar.

Không biết đã uông bao nhiêu cốc, dạ dày đã bắt đầu đau - sông cuộn biển gầm, đã sớm đầy một bụng rượu.

Cơ thể đột nhiên trở nên khô nóng, ngực giống như bị nóng cháy liệt hỏa, giống như ăn phải cà độc dược, dần dần lan tràn tới tứ chi đến toàn thân, lặng yên không một tiếng động ăn mòn Tô Chính Lượng.

Thật khó chịu...!
Cả người mỗi một tế bào đều kêu gào, cự tuyệt chất lỏng kia tiếp tục xâm nhập, nhưng ngón tay tái nhợt kia không có đình chỉ, vẫn như trước máy móc tính duy trì động tác kia.

Cho tới nay, cậu đã quá giữ khuôn phép, không tranh với đời.

Nhưng mà từ sau lần thứ hai gặp Lâm Tích Lạc, cuộc sống bình thản mãi mãi không quay lại, rất nhiều chuyện đều bởi vì hắn xuất hiện mà phát sinh.

Mục tiêu của người phía sau màn kia chính là Lâm Tích Lạc, nhưng vì sao lần lần lượt lượt đều nhằm vào cậu không buông tha? Vì cái gì còn muốn đem những chuyện cậu đã cố gắng vùi lấp, hết thảy đào lên?
Hơn nữa lại ở trong thời gian mấu chốt này, chị cậu lại biết tất cả.

Ngay cả Tô Chính Lượng có đầy đủ lý do cùng lời nói muốn giải thích, nhưng với tính của Tô Chính Thanh, chắc chắn không nghe lấy một chữ? Trước mặt cô, sợ là cậu càng biện giải thì cũng chỉ đổi lại kết quả cùng cô nàng bất hòa.

Như vậy, cái loại tình huống tiến thoái lưỡng nan này, cậu phải làm gì bây giờ?.

Truyện Khoa Huyễn

Từ nhỏ đến lớn, cậu đối với tính hướng của mình vẫn luôn che dấu rất tốt, cho dù cùng Lâm Tích Lạc từng kết giao một đoạn thời gian, cũng không có ai phát hiện ra bất luận dấu vết gì.

Tuy rằng cậu biết, tính hướng của mình sớm hay muộn rồi cũng có một ngày sẽ phải phơi bày, nhưng mà, khi ngày này đến, phải đối mặt với sự chất vấn của người thân lại không biết phải làm sao, chỉ có sợ hãi cùng bất an, khiến cho Tô Chính Lượng cảm thấy bản thân không thể trốn đi đâu được nữa.

Tô Chính Lượng nhắm chặt hai mắt, nâng cốc rượu lên, hung hăng uống một hơi cạn sạch, khóe miệng tràn ra chất lỏng màu da cam theo cánh môi chậm rãi trượt xuống, ẩn vào trong cổ áo nửa mở.

Xa xa trong góc phòng u ám, mấy nam nhân đang hút thuốc vây quanh một nữ nhân yêu diễm, "Ai da, Tiểu Lâm, hôm nay nhớ phải bồi chúng ta đó!"
Bên cạnh một người với mái tóc vàng nói, "Nhưng mà, mỗi lần bọn em tới, ngài hoặc là đi chiêu đãi khách nhân, hoặc là không có ở đó, Khôn ca cũng không cao hứng lắm, " nói xong, y liền quay đầu nhìn về phía nam nhân được xưng là Khôn ca ngồi ở trên ghế sa lông, "Khôn ca, anh nói đúng không?"
Khôn ca gật đầu, nâng cốc rượu lên chậm rãi uống một hơi.

Tiểu Lâm đẩy mấy nam nhân đang vây quanh ra, vặn vẹo eo nhỏ đi tới bên người Khôn ca, yểu điệu oán trách, "Ai nha Khôn ca, không phải em không muốn cùng anh, nhưng mà, ah xem đó, hôm nay nhiều khách như vậy " trên khuôn mặt xinh đẹp yêu mị kia, đôi mắt xếch dài nhỏ liếc về thân ảnh đơn bạc tựa vào quầy bar kia, câu môi, "Bên kia hình như có một vị say rồi.

Mặc dù nhiều người đến đây là muốn mua say, bất quá Khôn ca, anh cũng biết đó, ông chủ của bọn em liền chạy đến, chỉ cần nhìn thấy có khách uống rượu, nhất định phải đi lên hỏi, vạn nhất vị khách này ở trong quán..."
Khôn ca quét mắt người trên quầy bar, cau mày khoát tay, ý bảo Tiểu Lâm đi xem.

Tô Chính Lượng vẫn không nhúc nhích tựa vào quầy bar, dần dần, bên tai tiếng hát càng lúc càng nhẹ, giống như là từ xa truyền đến, mờ ảo, hư vô.

"Ầm, " cốc thủy tinh từ trên tay trượt xuống, rơi trên nền đá cẩm thạch, phát ra thanh âm thanh thúy vỡ vụn.

Một cỗ mùi nước hoa gay mũi thấp kém, cùng với thanh âm của nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm rơi vào trong tai Tô Chính Lượng, "Ai nha, vị khách này, ngài làm sao vậy?".