☆ Chương 9: Oan gia ngõ hẹp
---------------Editor: Mèo-------------
Chỉ trong 20 ngày Du Thiếu Kỳ trở về, anh ta đã thực hiện 2 báo cáo đặc biệt ở trong Học viện âm nhạc S đại, đối với việc điều tra giáo dục âm nhạc tại các trường đại học trong nước cũng làm gần như ổn thỏa.
Mối quan hệ của Tô Chính Thanh cùng Lâm Tích Lạc cũng vô cùng suôn sẻ, ngẫu nhiên nàng còn gọi điện mời Tô Chính Lượng cùng bọn họ đi ăn cơm hoặc đi dạo phố, nhưng đều bị Tô Chính Lượng lấy các loại lý do từu chối.
Hai người yêu nhau show ân ái ngọt ngào, đổi lại là ai cũng sẽ không nguyện ý đi để đảm đương nhiệm vụ của bóng đèn, hơn nữa còn là cùng chị gái với tên Lâm Tích Lạc hỗn đản kia cùng một chỗ.
Chỉ cần không nhìn thấy Lâm Tích Lạc, Tô Chính Lượng cảm thấy cuộc sống bình yên an ổn của chính mình đã quay lại, phiền muộn cùng nỗi lòng phức tạp nhiều ngày cũng trở nên tốt hơn.
Cuộc sống bình lặng và thoải mái trải qua rất nhanh, cũng rất lâu rồi, Tô Chính Lượng mưới nhận được cuộc gọi từ giáo sư Trịnh.
Nói là nhận được lệnh từ cơ quan có thẩm quyền, để tăng cường trao đổi học thuật với Học viện Munich, học viện sẽ tổ chức một hội thảo quy mô lớn trên toàn quốc sau 3 tuần nữa.
Ban lãnh đạo của Học viện rất coi trọng hội thảo này, để tránh cho chủ đề thảo luận quá nhàm chán, cuối cùng chốt lấy chủ đề " Sự đa dạng và bản chất xuyên giới tính của âm nhạc".
Chủ đề đã xong, kế tiếp chính là diễn giả.
Trong văn phòng, Du Thiếu Kỳ cùng vài vị chuyên gia âm nhạc thảo luận về các diễn giả chính cho buổi hội thảo.
Trong số đó, người có thẩm quyền nhất chính là giáo sư Trịnh, Trịnh Huân Minh, ông ấy không chỉ là người cố vấn cho Du Thiếu Kỳ, mà còn là người có thẩm quyền nhất trong thế giới âm nhạc của S đại.
"Thiếu Kỳ, về hội thảo lần này, chúng ta nhất trí từ trên xuống dưới, quyết định chọn em là diễn giả."
Ngồi ở bàn trà đối diện Du Thiếu Kỳ nghe đến quyết nghị, vội xua tay, "Không, thầy à, em chỉ là một người trẻ tuổi trong nghề, đối với phương diện này còn rất hạn chế, đem hội thảo quan trọng giao cho em, em chỉ sợ không thể đảm đương nổi."
Giáo sư Trịnh đã ngoài 60, ánh mắt sáng ngời, tinh thần quắc thước, thanh âm vang dội, "Thiếu Kỳ, lấy năng lực của em, hoàn toàn có thể đảm nhiệm.
Thầy từng làm cố vấn của em, thầy rất rõ ràng thực lực của em, qua nhiều năm như vậy, thầy vẫn luôn nhìn em lớn dần, đặc biệt sau khi em đi Đức du học, khả năng đàn piano cũng tăng vọt.
Có lẽ, thiên phú của em so với Tô Chính Lượng không bằng, nhưng, nghệ sĩ không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể thành công, nỗ lực càng quan tọng hơn cả.
Thầy biết, em sống ở Đức trong 5 năm cũng rất khổ cực, cũng biết em bị đối xử bất công như thế nào, nhưng em đều lấy đó là động lực, mới có được thành tựu ngày hôm nay.
Huống hồ, em làm việc lại trầm ổn, tâm tư kín đáo, công tác cẩn thận tỉ mỉ, cho nên, chúng ta tất cả mọi người thập phần an tâm đem nhiệm vụ quan trọng này giao cho em."
"Đúng vậy Thiếu Kỳ, đây là cơ hội tốt để nhiều người biết đến em, em nhất định phải biết nắm chắc lấy cơ hội này, em cũng không cần vội từ chối, ngàn vạn không nên cô phụ tấm lòng của giáo sư Trịnh."
"Chính là..." Du Thiếu Kỳ do dự bất định, "Hãy để em suy nghĩ chút, các vị, thật có lỗi, em xin cáo từ trước."
Trịnh Huân Minh trên mặt có vài phần mất mát, "Được rồi, Thiếu Kỳ, em nên suy xét cẩn thận."
"Vâng, " hơi hơi vuốt cằm, Du Thiếu Kỳ rời khỏi văn phòng.
Suy nghĩ một hồi, bất tri bất giác đi đến phòng đàn.
Đi đến tầng 3, hắn bị tiếng đàn đánh gãy suy nghĩ.
Chậm rãi bước đến cửa phòng đàn, cách một lớp cửa sổ thủy tinh, hắn nhìn thấy Tô Chính Lượng đang lên lớp.
Dưới ánh nắng vàng của buổi chiều, khuôn mặt trắng nõn thanh tú phủ một lớp bột vàng mờ, lông mi dày cũng bị nhuộm kim sắc, khi thì mỉm cười giảng bài cho học sinh, khi thì đứng dậy ngồi trước đàn làm mẫu.
Đôi mắt thuần khiết, bàn tay mềm mại chơi đùa trên phím đàn, khiến đôi mắt của hắn bị Tô Chính Lượng hấp dẫn, không cách nào dời mắt khỏi cậu.
Tô Chính Lượng cảm giác như có người đang nhìn mình, nheo mắt nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy Du Thiếu Kỳ, hướng hắn gật đầu cười cười.
Nhìn thấy nụ cười sạch sẽ không tỳ vết của cậu, Du Thiếu Kỳ cảm thấy trái tim mình đập lệch một nhịp.
Hắn không biết mình bị cái gì, nụ cười tưởng như rất bình thường, như thế nào lại khiến hắn phản ứng mãnh liệt như vậy.
Bất quá hắn cũng không có nhiều thời gian xem xét vấn đề này, bởi vì, ngay sau đó, Tô Chính Lượng liền mở cửa đi ra.
"Thiếu Kỳ, anh như thế nào lại đến đây?"
Du Thiếu Kỳ lập tức khôi phục, hắn cười nói, "Anh vừa đi ngang qua, vừa vặn nghe được tiếng đàn liền nghĩ qua xem thử, có quấy rầy em lên lớp chứ?"
Tô Chính Lượng lắc đầu, "Không quấy rầy, dù gì cũng tan học rồi."
"Vậy chúng ta đi thôi."
Hai người vừa đi trong sân trường, vừa thảo luận về buổi hội thảo.
"Chính Lượng, vừa rồi lúc họp, thầy giáo báo anh làm diễn giả."
Tô Chính Lượng vừa nghe vậy liền hưng phấn là thường, "Đây không phải là chuyện tốt sao? Đây chính là cơ hội khó có được, Thiếu Kỳ anh nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này!" Nhìn thấy biếu hiện bất thường của Du Thiếu Kỳ, cậu hơi hơi nhíu mày, "Chẳng lẽ...!Anh từ chối?"
Du Thiếu Kỳ thả chậm cước bộ, tâm tình có chút phức tạp nói, "Đúng vậy, anh cảm thấy năng lực của mình còn chưa đủ, sợ không gánh vác nổi.
Bất quá anh cũng không có cự tuyệt, bọn họ cho anh thời gian suy nghĩ."
Tô Chính Lượng cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, nghiêng đầu nhìn hắn, "Em cảm thấy, lần này vị trí chủ giảng chính là dành cho anh.
Thứ nhất, anh vốn là đại biểu của nước Đức về đây để giao lưu học thuật.
Còn nữa, anh cũng tốt nghiệp Học viên âm nhạc của S đại, đối với âm nhạc trong và ngoài nước so với bọn em anh hiểu rõ hơn cả.
Huống hồ, em vẫn cho thấy anh rất có năng lực, có thể đảm nhận được.
Cho nên, vô luận là phương diện nào, em đều đồng ý với quyết định của giáo sư Trịnh.
Nếu Học viện cho phép, em thực nguyện ý làm trợ thủ của anh, cùng anh hoàn thành hội thảo."
Du Thiếu Kỳ nhận được câu trả lời của Tô Chính Lượng, trước mắt nhất thời sáng ngời, "Em thật sự nguyện ý cùng anh làm hội thảo này sao?"
Tô Chính Lượng cười gật đầu, "Đương nhiên, anh chính là người bạn tốt nhất của em, cho dù trường học không đồng ý, em cũng sẽ làm như vậy."
Du Thiếu Kỳ vui sướng, ánh mắt rạng rỡ, "Tốt lắm, chỉ cần em là trợ lí của anh, anh lập tức liền đồng ý đảm nhiệm vị trí chủ giảng."
Nhìn bộ dáng nhiệt tình của Du Thiếu Kỳ, Tô Chính Lượng kéo lên khóe miệng lôi kéo hắn đến văn phòng, "Vậy chúng ta mau đi thôi.".
Cập nhật truyện nhanh tại # TRUMtruy en.
#
Hai người hưng trí bừng bừng đi đến cửa phòng, đang tính gõ cửa, lại nghe bên trong cánh cửa có người nói chuyện, thanh âm trầm ổn từ tính có chút quen thuộc, "Một lời đã định, em sẽ mau chóng phái người đến tổ chức, nếu như có chuyện gì, thầy có thể trực tiếp liên..."
Cái từ "Hệ" chưa kịp nói, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, khiến Tô Chính Lượng bị dọa sợ.
Mà cái người dọa sợ Tô Chính Lượng, tựa hồ cũng giật mình không kém.
Vừa nhìn thấy Tô Chính Lượng một tay lôi kéo Du Thiếu Kỳ, tư thế ái muội đứng cùng một chỗ, khuôn mặt anh tuấn kia đột nhiên trầm xuống.
- -------------Editor: Mèo------------.