Xuân qua hạ đến, muôn cây tranh nhau tươi tốt, ngay cả hoa cũng bắt đầu đỏ đỏ tím tím đọ sắc, con người tất nhiên không cam lòng đi sau, giương buồm đuổi gió.
Kỳ thi vào cấp ba chỉ còn lại một tháng căng thẳng, hôm nay ngày tám tháng năm, kỳ thi học sinh tuyển thẳng* của trường trung học số 8 Hà Xuyên chính thức gõ vang chiêng trống.
*Ý nói kì thi tranh suất tuyển thẳng vào trường số 8
Ông chủ Phương cực lực tự tiến cử để đưa Phương Nhạc đến trường thi, chủ yếu là ông muốn thoải mái buôn chuyện với các phụ huynh khác ngoài trường thi.
“Con nhà anh học trường nào?”
“Con tôi học Văn Khải. Ôi, giống nhau rồi, con tôi bình thường không cần tôi lo lắng, từ trước tới nay tôi cũng mặc kệ việc học hành của nó, toàn dựa vào sự tự giác của nó.”
“Bình thường nó chỉ thích chơi bóng rổ đi bơi, ở nhà cũng không thấy nó mở sách giáo khoa, có thể trẻ con tuổi này đầu óc thông minh, học gì cũng nhanh.”
Màn này đã ngo ngoe rục rịch trong đầu ông từ lâu.
“Lúc Hề Hề thi sao ba không đi thực hiện, con bé không đủ để ba khoe khoang à?” Phương Mạt cắn táo rộp rộp hỏi cha già.
Non nửa năm nay mẹ Phương vẫn luôn đi du lịch khắp nơi cùng mợ của Phương Mạt, cậu lại luôn khuyên bà việc đã tới nước này cứ thuận theo tự nhiên, có lẽ mâu thuẫn giữa cha mẹ nổ ra cũng không phải một chuyện xấu. Năm rộng tháng dài, cơn tức của Phương Mạt mất dần, nhìn ông chủ Phương và Phương Nhạc cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tháng trước cô ta đã thấy mu bàn tay trái của Phương Nhạc vẫn còn vết sẹo nhàn nhạt, biết là có vào lần tranh cãi hôm Nguyên Đán đó, kết quả cô ta hại Phương Nhạc bị thương. Cô ta không ngờ qua lâu như vậy rồi dấu vết vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cho nên cố ý mua một hộp cao trị sẹo đưa cho Phương Nhạc. Phương Nhạc không nói một lời nhận lấy, Phương Mạt đơn phương cho rằng mình không so đo hiềm khích trước đây, cho Phương Nhạc một bậc thang, hai chị em hòa thuận trở lại.
Lúc này ông chủ Phương nghe thấy Phương Mạt hỏi, nói với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Không phải lúc đó ba không hiểu sao, nếu ba sớm biết Hề Hề giỏi như vậy, hôm con bé đi thi ba đã lập tức thực hiện.” May con của ông cũng không chịu thua kém, ông vẫn còn cơ hội thực hiện.
Phương Nhạc vốn muốn nhắc người hôm nay đi thi thành tích đều sẽ không kém, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Anh ăn mặc chỉnh tề, kiểm tra cặp sách một lượt, sau đó lấy một bình nước, cho ông chủ Phương cơ hội thực hiện này, “Đi thôi.” Anh nói.
Cuộc thi học sinh tuyển thẳng trường số 8 Hà Xuyên chính thức tiến hành vào tám giờ sáng. Đầu tiên thi văn tổng hợp trước, sau khi thi văn tổng hợp xong thì nghỉ hai mươi phút, kế tiếp thi lý tổng hợp, sau khi lý tổng hợp kết thúc thì phỏng vấn một nhóm sáu người. Thời gian phỏng vấn rất ngắn, giáo viên hỏi đủ thứ, có hỏi đến khoa học kỹ thuật phát triển, có hỏi về người ngoài hành tinh, có hỏi nếu em chỉ còn ba ngày nhìn thấy mọi thứ.
Thi xong hết toàn bộ đã đến giữa trưa, Phương Nhạc đi đến cổng trường, nhìn thấy ông chủ Phương tay chống nạnh, vẻ mặt không thoải mái.
Ông chủ Phương thấy Phương Nhạc đi ra, sắc mặt hòa hoãn vài phần: “Con trai, thi thế nào, mệt muốn xỉu rồi đúng không?”
Phương Nhạc nói: “Cũng ổn ạ.”
Tiếng nói của ông chủ Phương to lên: “Chuyện này có gì để phải khiêm tốn, nhà chúng ta còn một thí sinh tỉnh mà, là thí sinh tỉnh trường số 8 chỉ tuyển ba mươi người cả toàn tỉnh! Cho nên thành tích của con là ván đã đóng thuyền rồi, ai bảo bầu không khí học hành nhà ta tốt!”
Nói xong ông chủ Phương đặt tay trên vai Phương Nhạc đi ra xe, ánh mắt kiêu ngạo đảo qua mấy người phụ huynh đang lầm bầm bên cạnh.
Ngồi vào xe rồi, ông chủ Phương mới than thở với Phương Nhạc: “Ba nói ba chưa bao giờ phải quan tâm việc học của con, mấy người phụ huynh kia liền nói con nhà họ đã từng lấy huy chương vàng ở kia, lên báo ở đó, ba chỉ nói một câu bọn họ tuôn mười câu. Con trai, con có từng lấy được huy chương vàng không?”
Phương Nhạc bình tĩnh nói không.
Ông chủ Phương vỗ tay lái một phát: “May nhà chúng ta có một thí sinh tỉnh, sau này ba sẽ nói với bọn họ, nhà ta còn một thí sinh tỉnh chỉ có ba mươi suất toàn tỉnh, nhà anh có không có không có không? Hừ, đấu với ba, ba khoe chết bọn họ!”
Phương Nhạc không nói gì với ông chủ Phương không đâu vào đâu, anh thắt dây an toàn xong được một lúc rồi, không khỏi thúc giục chuyện chính: “Ba, còn chưa lái xe à?”
“Con đợi chút, nói đến Hề Hề, tuần này ba bận này bận kia không quan tâm con bé được, trước đó ba đã gọi điện cho nó, cũng không biết mấy hôm nay con bé ở trường như thế nào, có quen chưa.”
Phương Nhạc không nói tiếp.
Một tuần trước Trần Hề đã về lại trấn Tân Lạc, phòng trọ đã sớm đến hạn, ông chủ Phương xử lý cho cô trọ ở trường. Phòng ký túc xá sáu người ở, cuối tuần bạn cùng phòng đều về nhà, chỉ có Trần Hề ở trường.
Căn tin trường không mở, Trần Hề mua một phần cơm chiên trứng năm tệ ở quầy hàng nhỏ trước cổng trường, ngồi ăn tại chỗ còn có canh và dưa muối ăn miễn phí bao nhiêu cũng được.
Khi ông chủ Phương gọi điện tới cơm của cô còn đang chiên, Trần Hề ngồi ở bàn cơm giản dị ngoài trời, nói cô ăn trưa cái gì cho ông chủ Phương.
Ông chủ Phương không vui cho lắm: “Sao chỉ ăn cơm chiên trứng, cơm chiên trứng có thể có dinh dưỡng gì, cháu đi gọi thêm mấy món rau đi.”
Trần Hề nói: “Quán nhỏ không xào rau ạ.”
“Bên cạnh trường cháu không có quán cơm à?”
“Có thì có, nhưng hôm nay đã đóng cửa, dán thông báo bảo chủ quán có tin mừng.”
Đang nói chuyện, Trần Hề nghe thấy có người gọi mình: “Trần Hề, cơm chiên của cậu xong rồi.” Là bạn cùng lớp Vương Hải Đào của cô.
Trần Hề đứng dậy đi qua, Vương Hải Đào nói: “Tớ bưng giúp cậu, cậu nghe điện thoại không tiện lắm.”
“Được, cảm ơn.” Trần Hề nói.
“Cậu muốn thêm chút dưa muối không?”
“Muốn, tớ tự lấy.”
“Để tớ lấy, cậu muốn loại nào?”
“Củ cải với cái đó nữa.” Trần Hề chỉ cho đối phương.
“Có muốn thêm canh không? Tớ tiện tay lấy giúp cậu một chén.”
“Có, cảm ơn nhé.”
Trên xe, điện thoại của ông chủ Phương vẫn luôn mở loa ngoài, nghe điện thoại như vậy không phí sức. Ông hỏi: “Cháu ăn cơm cùng bạn học sao?”
“Vâng, bạn cùng lớp cháu, tuần này cậu ấy cũng không về nhà.”
“Hình như là bạn nam?”
“Cậu ấy là lớp trưởng lớp chúng cháu.”
“À à, vậy cháu ăn cơm với bạn trước đi đã, chú không gọi cháu nữa. Nhớ cơm tối ăn nhiều một chút, đừng ăn cơm chiên nữa.”
Ông chủ Phương quan tâm Trần Hề xong, mới vừa ấn cúp điện thoại đã phát hiện Phương Nhạc trên ghế phụ đang nhìn mình, sau đó ông nghe Phương Nhạc mở miệng: “Như vậy là gọi xong rồi?”
“A, gọi xong rồi.” Ông chủ Phương không hiểu đầu cua tai nheo: “Sao vậy?”
“… Không có gì.” Phương Nhạc quay đầu lại, mắt nhìn kính chắn gió nói: “Lái xe đi, con đói bụng rồi.”
Kết quả học sinh tuyển thẳng chưa qua mấy hôm đã có, Phương Nhạc thuận lợi thông qua. Phan Đại Châu từ bỏ suất tuyển thẳng vào trường trung học trực thuộc, quyết định liều vào trường số 8 trong kỳ thi cấp ba một phen. Ba mẹ Phan miễn cưỡng ủng hộ, vì thế mấy ngày nay Phan Đại Châu thường xuyên chạy đến nhà Phương Nhạc.
Phương Nhạc đã là người rảnh rỗi, không cần đối phó với kỳ thi cấp ba nữa, anh đồng ý giúp Phan Đại Châu học thêm, trước khi chính thức bắt đầu học thêm, Phương Nhạc hỏi Phan Đại Châu: “Có thể sử dụng hình phạt thể xác với mày không?”
“Cái gì?” Phan Đại Châu trừng to đôi mắt nhỏ của mình: “Chủ nhiệm giáo dục hiện giờ cũng không dám làm như vậy, không sợ bộ giáo dục tìm tới cửa à!”
Phương Nhạc nói: “Vậy mày nói xem có cách gì quản được mày?”
“Tao tự giác tới tìm mày học thêm như vậy, còn cần người khác quản à?”
“Nếu mày tự giác như vậy, sao còn sợ bị phạt?”
“… Còn chưa bắt đầu mày đã nghĩ phạt tao thế nào, tao sâu sắc nghi ngờ bạn lấy việc công làm việc tư!”
Phương Nhạc không dao động: “Ờ, cho nên là?”
“… Mày nhân lúc cháy nhà hôi của!” Phan Đại Châu khuất nhục nói: “Chủ nhiệm Phương, mời thầy!”
Phan Đại Châu thề non hẹn biển muốn đầu treo trên xà dùi đâm vào cổ, mấy ngày đầu đúng là cậu chàng làm được, nhưng vẫn là Phương Nhạc hiểu bạn, vừa qua được ba ngày, Phan Đại Châu đã lười biếng rồi giở thủ đoạn.
Phương Nhạc thi hành sách lược tàn khốc với cậu chàng, tối thứ bảy gần mười một giờ, Phan Đại Châu cọ tới cọ lui vẫn chưa giải xong đề, Phương Nhạc không thả cho cậu về nhà.
Phan Đại Châu ngồi trên ghế máy tính, Phương Nhạc ngồi ở đuôi giường đọc lịch sử ngoại giao dân quốc. Sách là do Phương Nhạc tùy tiện mua, trong sách giảng về hai mười vị danh nhân ngoại giao thời dân quốc, hiện tại anh mới đọc đến người thứ ba.
Mông Phan Đại Châu vừa cử động, Phương Nhạc còn không ngẩng đầu đã tàn nhẫn đá một phát vào lưng ghế.
Phan Đại Châu dúi dụi về phía trước, kêu khóc: “Tao không làm hu hu hu…”
Phương Nhạc lại đá một cái nữa: “Nhỏ tiếng chút, ngủ hết rồi.”
“Mày cũng biết nhà mày ngủ hết rồi!” Phan Đại Châu kháng nghị: “Tao cũng muốn ngủ!”
Phương Nhạc lạnh lùng vô tình nói: “Đã nói rồi, không làm xong đề đó mày đừng hòng đi.”
“Tao lên giường mày ngủ một lát.”
“Nghĩ gì vậy!” Phương Nhạc không bị bệnh sạch sẽ, nhưng với giường thì là ngoại lệ, giường anh từ trước tới này đều không cho người khác ngồi, càng đừng nói tới chuyện để người ta nằm.
Phan Đại Châu biết tật xấu này của anh, vì thế nói tiếp: “Tao qua phòng bên cạnh ngủ một lát.”
“Bên cạnh là phòng Trần Hề.”
“Tao biết, nhưng giờ không phải Trần Hề không ở đây sao.”
“Không ở là mày có thể tùy tiện vào phòng người khác?”
“Chắc chắn cậu ta sẽ không để ý đâu, tao cũng đâu có lục đồ linh tinh, không tin mày chờ tao hỏi cậu ta!”
Phan Đại Châu cũng mặc kệ giờ là mấy giờ, cậu chàng lấy điện thoại lập tức gửi QQ cho Trần Hề. Trần Hề chưa ngủ, còn lập tức trả lời: “Được.”
Phan Đại Châu đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Phương Nhạc: “Nhìn thấy chưa chủ nhiệm Phương?”
Phương Nhạc cũng có QQ của Trần Hề, thêm vào lúc tết âm lịch.
Phan Đại Châu bật dậy khỏi ghế: “Tao đi ngủ.”
Phương Nhạc nhìn Phan Đại Châu trực tiếp mở cửa nhỏ trong phòng ngủ, quyển sách trên tay anh không nhúc nhích.
Phan Đại Châu kéo tay cầm cửa xuống, ngay sau đó là tiếng “Ớ”: “Khóa trái?”
Cửa hướng thẳng vào phòng ngủ Phương Nhạc, bây giờ khóa trái cửa, khóa cửa bên này cũng không cắm chìa, Phan Đại Châu không mở cửa được: “Tao đi cửa chính.” Nói rồi lập tức đi ra ngoài phòng ngủ.”
“Được rồi.” Phương Nhạc đóng sách mở miệng: “Mày cút về đi.”
Tối nay Phương Nhạc đại phát từ bi, Phan Đại Châu vui mừng khôn xiết nhanh chân chạy mất. Hôm sau Phan Đại Châu sâu sắc giác ngộ không thể cứ tiếp tục như vậy được, học thêm có lợi, nhưng Phương Nhạc quả thực không phải người, tên Phương Nhạc này nếu sinh ở cổ đại, làm dân thường thì chắc chắn là đồ tể mặt lạnh, nếu làm quan chắc chắn là thị lang Hình bộ vô tình.
Phan Đại Châu suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy kế hoạch ban đầu của mình đáng tin. Cậu quyết đán mở một nhóm QQ, mời người vào.
Phan Đại Châu từ chối mạo hiểm bước vào nhà Phương Nhạc lần nữa, cậu hi vọng hai người tài giỏi khác trong nhóm có thể giáo dục từ xa, còn cậu có thể nhẹ nhàng lấy được sở trường từng nhà, làm nửa nhưng được gấp đôi.
Phương Nhạc nhìn tin nhắn không ngừng trong nhóm nhỏ ba người này, màn hình đúng là thay đổi liên tục.
Phan Đại Châu nói nhảm hết bài này đến bài khác, Trần Hề trả lời ngắn gọn, sau đó Trần Hề lại chụp vài đề cho Phan Đại Châu.
Trần Hề: “Cậu làm trước đi, chiều tôi sẽ đến phòng vi tính, đến lúc đó lại nêu ý chính cho cậu.”
Phan Đại Châu: “Đại thần, sau này lúc tôi làm tiệc trăm tuổi, cậu chắc chắn là khách quý của tôi!”
Trần Hề: “Nói hay lắm.”
Chủ nhật nghỉ, xem ra Trần Hề thật sự rảnh rỗi, Phương Nhạc bỏ điện thoại xuống, tiếp tục đọc sách của mình.
Một lát sau, Phan Đại Châu gửi hình giải đề tới, Trần Hề vẫn luôn không trả lời. Phan Đại Châu cứ gọi lặp đi lặp lại trong nhóm: “Đại thần? Học sinh giỏi? Tiểu Hề Hề?”
Vẫn không ai trả lời.
Phan Đại Châu bám riết không tha, giống như lúc trước cậu truy hỏi Phương Nhạc về Trần Hề trông như thế nào, tinh thần không đạt được mục đích thì không bỏ qua của cậu chàng lại hiện ra một lần nữa.
Phương Nhạc bị làm ồn đến nỗi không thể đọc sách, thuận tay viết các bước giải trên giấy nháp, khoanh chỗ sai của Phan Đại Châu.
Khoảng hơn mười phút trôi qua, Trần Hề trả lời một câu: “Giỏi quá!”
Phương Nhạc nhìn chằm chằm hai chữ này, ngay sau đó Phan Đại Châu đáp lại: “Qúa khen quá khen!”
Phương Nhạc ngoảnh mặt đi.
Trong ký túc xá trường, Trần Hề thở phào. Cô xem tin nhắn nhìn nhầm, còn ngỡ rằng bức hình các bước giải đề thứ hai là Phan Đại Châu gửi, bởi vì sau khi Phương Nhạc vào nhóm chưa từng nói chuyện.
Hai chữ “giỏi quá” là đáp lời Phan Đại Châu, nhưng nhìn trên mặt chữ rất dễ khiến người ta hiểu lầm đối tượng cô đáp, nội dung đã gửi lại không thể thu hồi.
May là hai người đối diện không hiểu lầm.
Bình thường Trần Hề phải đi học và tự học tối, sau khi cô gửi nhiệm vụ học thì không thể kịp thời trả lời Phan Đại Châu, sau này liền biến thành cô gửi nhiệm vụ, Phan Đại Châu làm bài, Phương Nhạc kịp thời chữa bài, thỉnh thoảng Trần Hề sẽ giảng thêm.
Tiến độ học thêm kéo dài đủ một tháng, kỳ thi chuyển cấp đã bắt đầu, mùa hè cũng đã đến.
Phương Nhạc mặc áo thun cộc tay và quần đùi thể thao, đứng cùng các học sinh được tuyển thẳng ở cửa trường thi trung học Văn Khải, nhìn theo Phan Đại Châu vào trường thi.
Trước khi Phan Đại Châu vào trường, đã lấy điện thoại gửi một tin QQ, sau đó cậu đưa di động của mình cho Phương Nhạc giữ.
Màn hình còn chưa tắt, Phương Nhạc nhìn thấy Phan Đại Châu gửi bốn chữ “Thi cấp ba cố lên” trong nhóm nhỏ.
Một người khác được ghi chú tên “Trần Hề” cũng chưa trả lời.
Phương Nhạc nhớ tới ghi chú trong điện thoại của mình, mới đầu anh cho rằng cô tên “Trần Tây*”, khi ông chủ Phương gửi số của cô tới, tên anh ghi trong điện thoại chính là “Trần Tây.”
*Tây và Hề đồng âm
Sau mới biết cô là Trần Hề, có một lần Phương Mạt tò mò, rõ là cha mẹ cô không biết chữ, sao lại lấy chữ “Hề” này cho cô.
Trần Hề phải trả lời, tên là lúc cô được sinh ra, ba mẹ cô mời một giáo viên tiểu học đặt giúp.
Ba mẹ Trần Hề là người điếc, họ mong con gái của họ có thể nói, Hề là trợ từ giọng điệu “A”, họ đã gửi lời chúc phúc đẹp nhất cho cô.
Bồn hoa ngoài cổng trường học có lăng tiêu, nguyệt quý, tú cầu và hoa sứ, còn có vài cái tên anh không gọi được, vào thời tiết này đều đã nở rộ. Muôn cây tranh nhau tươi tốt, tranh trong khoảnh khắc.
Tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, quãng đời cấp ba cũng sắp bắt đầu.