“Tôi chỉ là bỗng chốc tìm được hình bóng của cậu trên người cậu ta,” Triệu Tinh nói rất nhanh, nhanh như thể sợ tôi sẽ hiểu lầm, “Nhưng tôi tỉnh rồi. Người tôi yêu chỉ có cậu mà thôi.”
Tôi có chút muốn hỏi Triệu Tinh tại sao lại không nói tôi biết về sự tồn tại của cậu thanh niên kia, nhưng tôi nghĩ một lúc rồi không nói nữa.
Hỏi là vì muốn tìm lời giải thích, mà hiện tại, tôi không muốn nghe lời giải thích của hắn, cũng không muốn gỡ bỏ ‘hiểu lầm’ này giữa tôi và hắn.
Tôi thậm chí còn hơi thích, thích cái trạng thái dần dần rời xa của chúng tôi.
—
Tôi không nói gì, Triệu Tinh lại như càng thêm khổ sở.
Hắn hỏi tôi: “Tại sao lại không mắng, cũng không đánh.”
Tôi nói: “Tôi không phải người thích bạo lực gia đình.”
Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu tưởng cậu tốt tính lắm sao?”
Tôi nghĩ mình cũng khá tốt tính, chí ít thì vẫn chưa đập cửa bỏ đi.
Tôi c.ởi quần áo trên người, đi dép lê vào phòng tắm. Đang tắm giữa chừng, cửa phòng tắm chợt mở. Trên người Triệu Tinh chỉ quấn một cái khăn quàng cổ, hắn nói: “Cần tôi giúp không?”
Tôi không do dự, thẳng thừng nói: “Không cần, đóng cửa lại giúp tôi.”
Triệu Tinh nặng nề đóng cửa lại. Tôi chậm rãi tắm xong, lấy chăn bông trong tủ ra trải lên giường.
Triệu Tinh vừa nghịch điện thoại vừa hỏi tôi: “Cậu định chỉ nói chuyện với tôi thôi à?”
“Không thì như thế nào?” Tôi cố tình hỏi hắn.
“Cậu muốn chia tay với tôi.” Triệu Tinh giúp tôi đắp chăn.
“Tôi vẫn luôn muốn ly hôn với cậu.” Tôi nằm trên chiếc giường êm ái, gối đầu lên gối cao su.
“Không chỉ là ly hôn,” Triệu Tinh nhìn tôi, hiểu rõ, “Cậu không muốn liên quan gì đến tôi nữa. Cậu đang chậm rãi rút hết đi tình cảm dành cho tôi.”
Tôi không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận. Tôi thực sự không muốn làm tổn thương hắn.
“Thôi Minh Lãng, cậu thật bất công.” Hắn tắt đèn, nằm xuống bên tôi. Trong bóng đêm, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm giờ phút này của hắn.
“Tại sao?”
“Trước giờ cậu thích bao người, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ cậu. Nhưng tôi chỉ vừa chớp nhoáng thích ai đó, cậu lại muốn rũ bỏ tôi hoàn toàn.”
“Đúng là quá bất công,” Tôi nói theo lời hắn, “Nhưng vấn đề không phải thích hay không thích.”
“Vậy vấn đề là gì?”
“Chỉ là tôi bỗng phát hiện, thật ra không có tôi, cậu vẫn có thể sống rất tốt. Tôi đối với cậu không cần thiết. Mà tất nhiên, cậu đối với tôi cũng như vậy.”
“…… Với tôi cậu là độc nhất vô nhị.”
“Nhưng cậu vẫn có thể tìm được người thay thế.” Tôi thật nhẹ nhàng cắt ngang hắn. Chăn bông mềm mại, nhưng tôi lại thấy tứ chi lạnh băng, “Thừa nhận đi, hai ta đối với nhau, thật ra cũng không quan trọng tới vậy.”
—
Tôi là một thiên tài, năm cấp hai tôi đã biết chuyện này.
Dù sao thì một quyển sách giáo khoa toán mỏng dính, lật trước lật sau, mất hai tuần tôi đã có thể thuộc hết tất cả kiến thức, cũng đã có thể hiểu nó một cách toàn diện.
Tôi có thể nhảy lớp, nhưng tôi không thích vậy. Tôi lười muốn chết, chỉ muốn dành thật nhiều, thật nhiều thời gian để hưởng thụ mà thôi. Tất nhiên, một phần nguyên nhân cũng là vì, tôi muốn được trưởng thành bên Triệu Tinh —— Triệu Tinh thật sự quá ngu ngốc.
Tính tình Triệu Tinh trước kia ai ai cũng thích, kể cả là nam hay nữ sinh. Năm cấp hai, hắn là kẻ cực kỳ nghĩa khí, nhưng đầu óc lại không đủ thông minh, bởi vậy mà thường xuyên bị người ta lừa.
Có lúc bị lừa hết tiền tiêu vặt, có lúc bị lừa đánh trong ngõ, có lúc bị lừa chạy nửa thành phố chỉ để nhận được tin nhắn ‘Cá Tháng Tư vui vẻ’.
Đối với rất nhiều người, hắn không hề đề phòng, nhưng đối với tôi, hắn lúc nào cũng trong tâm thế cảnh giác.
Tôi nhắc nhở hắn, nhưng cũng chỉ nhắc một lần. Hắn không nghe tôi thì tôi sẽ mặc kệ để hắn bị người khác bắt nạt. Có lần, hắn bị lừa hết tiền tiêu vặt, chỉ có thể gặm bánh mì với dưa muối. Tôi ăn hộp cơm ngon cũng không nhường hắn một miếng.
Hắn nuốt nốt miếng bánh mì cuối cùng, uống hết nửa chai nước, rồi nói: “Thôi Minh Lãng, cậu có phải bạn tôi không vậy?”
Tôi gắp một miếng thịt, chậm rãi ăn rồi nói: “Tôi đã cảnh cáo cậu rồi.”
“Cậu đã cảnh cáo tôi rồi.” Cái chai nhựa dưới ngón tay hắn kêu cọt kẹt. Hắn cúi đầu, che đậy biểu cảm của mình: “Chỉ trách tôi quá ngốc.”
“Cậu đúng là đồ ngốc.” Tôi đẩy hộp cơm còn rất nhiều đồ ăn về phía hắn, thản nhiên hỏi: “Ăn không?”
Hắn thuận tay ném hộp cơm trưa của tôi vào thùng rác mà chúng tôi dùng chung và nói: “Thôi Minh Lãng, tôi không phải con chó của cậu.”
Tôi bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Cậu có thể tiếp tục qua lại với đám bạn bè của mình. Dù sao cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”
Mắt hắn như cất giấu lửa giận, khớp ngón tay phát ra âm thanh giòn giã. Trong chốc lát, tôi còn tưởng rằng hắn sẽ đánh tôi
Nhưng hắn vẫn không đánh tôi mà chỉ quay đầu lại nói: “Đúng là đồ lập dị.”
Lập dị sao?
Nếu nói tôi không có hứng thú với thế giới và chỉ quan tâm đến một kẻ ngốc thì tôi quả thực là một kẻ lập dị.
Nếu nói tôi không biết cách đối xử tử tế với một người một cách bình thường, lúc nào cũng châm chọc giới hạn của người ta thì tôi quả thực là một kẻ lập dị.
Sau đó, Triệu Tinh như cố tình chống đối tôi.
Tôi càng nhắc, hắn lại càng đâm đầu chạy ngược đi, đâm đến mức cả người đầy thương tích, tôi cũng chỉ biết lạnh lùng nhìn.
Sau này có một lần, tôi dứt khoát không thèm nhắc nhở hắn nữa. Tôi nghĩ, mỗi người đều có con đường riêng của mình, nếu hắn đã sẵn sàng đâm đầu vào ngõ cụt thì không ai có thể ngăn cản được.
Tôi ở lại lớp dọn vệ sinh, Triệu Tinh thì xách cặp bỏ đi sớm. Tôi biết hắn lại muốn đi đánh nhau với lũ bạn.
Tôi vừa quét nửa dãy bàn, trước mắt lại bỗng có một bóng người. Tôi cũng không ngẩng đầu lên, hỏi hắn: “Quên gì à?”
Hắn giơ chân giẫm lên chổi của tôi, nói: “Tại sao lần này cậu không nhắc nhở tôi?”
Tôi tránh nói chuyện, chỉ kéo chổi đi: “Nhấc chân lên.”
Hắn cũng không nghe tôi mà hỏi lại: “Tại sao lần này cậu không nhắc nhở tôi?”
Tôi ngước lên nhìn hắn và nói: “Tại vì tôi lười quan tâm cậu.”
“Không được.” Hắn nói những lời này thẳng thắn lại tự tin, “Cậu là bạn tôi, tại sao lại có thể không quan tâm.”
“Ai là bạn cậu?” Tôi bướng bỉnh cãi lại.
“Cậu, cậu, cậu.” Hắn nhoằng cái giật lấy cây chổi, “Đừng mặc kệ tôi, có được không?”
“Không phải cậu nói đừng đối xử với cậu như một con chó sao?”
“Không bị cậu vứt bỏ, thì có làm chó cho cậu cũng có sao đâu.”
Tôi mất hết bình tĩnh, nói: “Triệu Tinh Tinh, cậu không đủ thông minh đâu. Về sau tôi bảo gì, cậu đều phải nghe lời.”
“Được rồi, tôi sẽ nghe lời mà.”
Tôi nói: “Triệu Tinh Tinh, nếu cậu đã coi tôi là bạn cậu, thì tôi sẽ mãi là bạn cậu.”
“Được, chúng ta mãi mãi là bạn bè.”
—
Lời hứa hẹn năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ tiếc cảnh đời đổi dời, ai cũng đã không còn như xưa.
Triệu Tinh không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phản bác.
Tôi có rừng rậm hùng vĩ của mình, hắn có đại dương bao la của hắn. Hai người chúng tôi từ lâu đã không còn thích hợp ở bên nhau nữa.
Đã đến lúc dừng trò hề được gọi là tình yêu này rồi.