"Lưu Diệu em lại đây cho anh." Trang Phàm vừa mới đánh nhau đổ máu, gương mặt vẫn hằm hằm sát khí, đè thấp giọng nói chuyện trông chẳng khác gì tên thổ phỉ cầm đầu, dáng vẻ hung ác như sắp cầm dao điên cuồng chém giết.
Lưu Diệu bủn rủn chân tay, còn chưa dám đi qua thì Trang Phàm đã tự mình chạy tới, vung tay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống đầu Lưu Diệu, sau đó xoa mạnh hai cái.
"Không thiếu tay thiếu chân."
Dứt lời bèn lướt qua cậu đi đến cửa thang máy.
Vừa lúc Hạ Thư Nhã đẩy đội trưởng Lâm đã bị trói chặt ra khỏi lối thoát hiểm, nghe vậy thì thở dài: "Ở đây có hai vị thành niên mà lúc nào cũng chỉ có một người được quan tâm thôi vậy, hầy, hóa ra là do tôi không xứng."
Lưu Diệu khó hiểu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy nụ cười thoáng qua ở khóe miệng cô gái.
Hướng Gia Quân bước ra khỏi thang máy đầu tiên, gật đầu với Trang Phàm rồi hỏi han ngắn gọn: "Không sao chứ?"
Thấy Trang Phàm lắc đầu thì cậu mới hướng mắt về phía sau lưng hắn, có vẻ mọi chuyện còn tưng bừng hơn so với cậu tưởng tượng.
Hai bạn nhỏ đã đến đây an toàn, nhưng sao lại dẫn thêm một người nữa tới vậy?
Đội trưởng Lâm vốn đang rất bình tĩnh, đến khi nhìn thấy Khấu Tư Niên thì trừng lớn hai mắt.
Hạ Thư Nhã nhanh tay bịt miệng người phụ nữ dù đến cả bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ.
Lúc này trong lòng đang bộn bề tâm tư, Hướng Gia Quân không muốn lãng phí thời gian, quay đầu nhìn thầy Hạ rồi hỏi: "Tất cả mọi người cùng vào sao?"
"Không, chưa chắc trong đó đã an toàn, nên có người ở ngoài để hỗ trợ." Dường như Hạ Trầm đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh của trước đây, không thể hiện bất cứ sự nóng nảy hay phiền muộn gì nữa.
Nói xong anh đẩy người đàn ông đang đứng trước mặt mình, "Ngài Khấu, đi trước dẫn đường đi."
Trong mấy phút bọn họ gặp lại này, tình hình ở tầng trên đã thay đổi.
Không phải tất cả mọi người đều nghe lời cảnh báo mà ở yên trong phòng, nói dễ nghe là tạm thời lánh nạn, nói khó nghe thì chính là sớm hay muộn cũng sẽ bị chôn sống ở trong phòng.
Phòng thí nghiệm không có đồ ăn mà chỉ có nước uống, hơn nữa hệ thống kiểm soát và phân chia nước uống vẫn hoạt động bình thường, mỗi người chỉ có thể nhận được một lượng nước nhất định.
Với tình hình như vậy, có thể trốn trong phòng thí nghiệm được bao lâu cơ chứ?
Vậy nên rất nhiều người cùng ôm một suy nghĩ, chính là đi ra ngoài càng sớm thì cơ hội sống sót sẽ càng cao.
Nhất là sau khi nhìn thấy mấy người Hướng Gia Quân rời khỏi, ai nấy cũng muốn trở thành nhóm thứ hai trốn thoát an toàn.
Sau khi dừng một lúc, tiếng đánh nhau lại vang lên lần nữa ở tầng năm, cho dù cách tường bọn họ cũng có thể cảm nhận được cảnh tượng kinh khủng kia.
Có lẽ cầu kính được làm bằng thủy tinh chịu lực, dù bị va đập cũng không vỡ, chỉ là từng tiếng vang trầm đục nối tiếp nhau nghe vô cùng thảm thiết, không những thế còn có tiếng vật nặng rơi xuống sảnh tầng một.
Hướng Gia Quân vội vàng quát khẽ: "Đi mau!"
Nếu thứ rơi xuống là xác sống thì tầng một cũng không còn an toàn, ai biết được liệu việc ngã xuống tận năm tầng có giết được mấy con quái vật đó hay không.
Vừa dứt lời lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh, cậu quay đầu bắt gặp ánh mắt giễu cợt của Khấu Tư Niên.
Không để cậu có thời gian tức giận, tiếp đó người đàn ông trung niên đã nhấc chân đi về phía hành lang sau lưng cậu, làm ra vẻ thản nhiên dẫn đường cho cả bọn.
Khấu Tư Niên vẫn kiêu ngạo thiếu đánh trước sau như một ha...!Hướng Gia Quân đè xuống lửa giận trong lòng, cùng thầy Hạ cất bước đi theo y.
Cậu vốn tưởng viện nghiên cứu sẽ sử dụng trò cũ, có lẽ mặt tường hành lang sẽ cất giấu thang máy, thế nhưng Khấu Tư Niên lại đi thẳng tới phía trong lối thoát hiểm rồi dừng lại trước một cánh cửa sắt cũ nát.
"Chìa khóa ở bên trong túi áo." Giọng nói của y khản đặc như thể trong cổ họng vẫn vướng cục máu đông, chỉ nói có mấy chữ ngắn ngủi mà cũng không nhịn được phải ho khan vài tiếng.
Hạ Trầm đi sau Khấu Tư Niên, cơ thể anh cao lớn hơn nhiều so với cánh cửa thấp bé kia, sau khi mở cửa anh phải co người lại mới có thể đi qua, may là độ cao bên trong thì đỡ hơn, có thể duỗi thẳng người lên được.
Hướng Gia Quân lấy đèn pin ra, đứng đằng sau soi sáng cho thầy Hạ, nhưng vừa mới đi qua cánh cửa cậu đã ho sặc sụa bởi lớp tro bụi bị cuộn lên.
Cậu giơ tay chắn lại lớp bụi bặm, khom lưng đi vào cho đến khi có thể đứng thẳng người, sau đó bắt đầu xem xét tình hình ở nơi này.
Không gian bên trong không lớn cũng không nhỏ, chỉ là một phòng chứa đồ bình thường mà thôi, hơn nữa trên bề mặt mọi vật đều đóng một lớp bụi, xem ra chỗ này chẳng mấy khi có người đến thăm.
Nhưng có mấy thùng gỗ chất chồng trong góc tường bị bụi phủ ít hơn hẳn những đồ vật khác.
Thầy Hạ phát hiện ra trước cậu, không cần Khấu Tư Niên chỉ dẫn đã đi tới dịch mấy thùng gỗ sang một bên.
Cậu chạy đến giúp anh một tay, bức tường bí mật mau chóng hiện ra, nơi bị thùng gỗ chặn lại hóa ra là một phần tường thủng, phía sau nó là cầu thang kéo dài xuống bóng tối.
"Đèn."
Hạ Trầm chỉ nói một chữ, Hướng Gia Quân lập tức đưa đèn pin cho anh, nhân tiện còn tặng kèm một con dao nhỏ lấy từ phòng thí nghiệm.
Khi bàn tay chạm nhau thầy Hạ không khỏi hơi ngẩn người, anh quay đầu lại, nhìn thấy thứ vũ khí nho nhỏ kia thì hai hàng lông mày mới giãn ra, "Vậy còn em thì sao?"
Cậu cong cong khóe miệng, "Nếu chỉ có một cái thì còn lâu em mới cho anh."
Lời này nghe có vẻ vô tình nhưng là thật hay giả chỉ có hai người biết.
Hạ Trầm duỗi tay véo nhẹ cổ tay cậu như thể để cảm ơn rồi lại như an ủi, sau đó anh lập tức buông tay, cầm lấy đèn pin và con dao, dặn dò một câu "Theo sát tôi" rồi xoay người.
Đứng ở đầu cầu thang, ánh sáng từ đèn pin chỉ chiếu tới được mấy bậc thang ở cách đó vài mét.
Hạ Trầm không làm điều vô nghĩa, lập tức nhấc chân đi xuống.
Sau khi xác nhận những người khác đều vào trong phòng rồi thì Hướng Gia Quân mới đi theo anh xuống cầu thang, vừa bước vừa nhìn ngó xung quanh.
Những bậc thang này rất gồ ghề, cậu còn phát hiện dấu vết ghép nối trên mặt tường, giống như được xây hai lần vậy.
Cầu thang cũng không dài, qua mười mấy bậc đã đến cuối, mặt sàn cũng thô ráp đơn sơ, ngoại trừ cánh cửa thang máy ở trước mặt.
Hay lắm, lại là thang máy.
Những người khác cũng lục đục đi xuống, Khấu Tư Niên liếc nhìn đám người rồi mới bước đến trước cửa thang.
"Nơi này vừa mới được tu sửa, mấy bức tường này chỉ mới xây sau khi dọn vào đây." Có lẽ do đã chịu đả kích quá lớn nên Khấu Tư Niên thậm chí còn bắt đầu giải thích cho họ về cấu tạo ở đây, cực kỳ giống hướng dẫn viên du lịch, chỉ là giọng nói vẫn vô cùng lạnh nhạt.
"Phía dưới là gì?" Hạ Trầm nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở trên bảng điều khiển bên cạnh cửa thang máy.
"Phòng bệnh."
Chỉ hai chữ ngắn ngủi lại khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.
Hướng Gia Quân hoang mang không hiểu nổi, trong viện nghiên cứu lại còn có phòng bệnh? Bọn họ chữa bệnh cho ai chứ, xác sống ư? Cậu lập tức gạt bỏ suy đoán này, viện nghiên cứu đổi sang nghề y nghe còn vô lý hơn việc có thể làm xác sống biến mất trong một đêm.
Thầy Hạ không dò hỏi tới cùng, anh đi đến trước bảng điều khiển rồi mở màn hình lên, "Mật khẩu là gì?"
Ấy vậy mà Khấu Tư Niên chẳng do dự chút nào, lập tức mở miệng nói một chuỗi chữ số.
Sau khi gõ mật khẩu, cửa thang máy vững vàng mở ra, ánh sáng êm dịu ở trong thang hắt ra phía bên ngoài.
Bọn họ nhanh chóng bàn bạc, cuối cùng quyết định chia làm hai nhóm, Trang Phàm, Lưu Diệu và đội trưởng Lâm ở lại còn những người khác sẽ tiếp tục đi xuống.
Bốn người đi vào trong thang máy, đến khi cánh cửa khép lại và buồng thang bắt đầu hạ xuống thì Hạ Thư Nhã không nhịn được mà hỏi: "Tuy em biết sớm muộn gì xác sống cũng thoát ra nhưng sao bọn này trông khác loại thường thế?"
Chuyện này để Khấu Tư Niên giải thích là hợp nhất, nhưng y lại đang dựa vào vách thang máy nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hạ Trầm đang cố gắng kìm nén ý muốn giết người nên lúc này đương nhiên không muốn nói chuyện với y, chỉ có Hướng Gia Quân giận dữ mở miệng: "Hỏi ông đó, các người nuôi mấy con quái vật này làm gì hả?"
Máu trên mặt Khấu Tư Niên đã khô lại, giờ mặt y trắng bệch, nhắm mắt đứng yên trông cứ như thi thể đã chết được một thời gian.
Xác chết này nghe cậu nói thì đột ngột mở mắt, "Đây là một trong những phương hướng thí nghiệm của chúng tôi.
Lúc virus Hi Quang vừa mới được tạo ra cũng là lúc huyết thanh tương ứng được hoàn tất, cho nên chúng tôi muốn thử dung hợp hai loại virus lại, nếu cải tạo thành công thì có lẽ huyết thanh của Hi Quang sẽ có tác dụng."
Y dừng lại một lát, cười cười rồi nói tiếp: "Nhưng cuối cùng lại là chữa lợn lành thành lợn què."
Hạ Thư Nhã nghe mà chẳng hiểu Hi Quang là gì cải tạo là sao, nhưng cô cũng nhận ra tình hình bây giờ rất phức tạp, quơ quơ dùi cui cướp được từ chỗ đội trưởng Lâm rồi thuận miệng nói: "Dù sao cũng chẳng phải thứ tốt."
Hướng Gia Quân vừa nghe hai chữ "cải tạo" thì đã nhớ ngay tới căn phòng thí nghiệm kia.
Có vẻ virus Ám Thất lấy từ người cậu hoàn toàn không giúp ích được gì cho việc điều chế huyết thanh nhưng Khương Dao lại khăng khăng muốn ở lại nơi đó, phải chăng còn một tia hy vọng?
Thang máy không đi xuống quá lâu, gần như cùng lúc Hạ Thư Nhã nói xong thì dừng lại.
"Đinh" một tiếng, cửa mở ra, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ không phải là phòng bệnh như ở trong bệnh viện mà là một căn phòng bình thường.
Một căn phòng như vậy không nên tồn tại ở sâu dưới lòng đất.
Khắp nơi tràn ngập hơi thở sinh hoạt, tông nâu trầm mang đến cho người ta cảm giác ấm áp và dễ chịu, phía cuối căn phòng là nơi tiếp khách và một cầu thang bằng gỗ hình xoắn ốc, thậm chí cốc nước trên bàn còn bốc hơi.
Bên ngoài mấy khung cửa sổ sát đất ở phòng khách là khung cảnh thiên nhiên, một khu rừng xanh mướt với cành lá đang đung đưa theo gió.
Nhưng Hướng Gia Quân liếc mắt một cái đã nhận ra đó chỉ là hình chiếu.
Khấu Tư Niên dẫn bọn họ đi vào, một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi đi tới từ bên kia phòng khách, "Thưa ngài Khấu, hôm nay tất cả đều bình thường..."
Lời còn chưa nói xong thì bà đã nhìn thấy gương mặt đầy máu me của Khấu Tư Niên, còn có ba người đang đi đằng sau y.
"Đây là..."
"Bên ngoài xảy ra chút vấn đề," Khấu Tư Niên bình tĩnh nói, "tôi dẫn bọn họ tới đây tránh."
Người phụ nữ ăn mặc mộc mạc, trong tay còn cầm bình tưới cây.
Bà nhìn cổ tay đang bị trói lại của Khấu Tư Niên, muốn nói lại thôi.
Mà cách đó không xa có một người đàn ông béo lùn đang ngồi trong phòng bếp, sau khi nhìn thấy họ thì bàn tay cầm đũa khựng lại giữa không trung.
"Bác sĩ Vương." Khấu Tư Niên chào hỏi, sau đó lại quay đầu nhìn người phụ nữ, "Tôi đi lên nhìn xem, hai người không cần đi cùng đâu, đang làm gì thì cứ làm tiếp đi."
Dứt lời thì xoay người bước lên cầu thang hình xoắn ốc, dáng vẻ trông vội vàng hơn nhiều như thể trên tầng có gì đó rất quan trọng với y.
Hướng Gia Quân cẩn thận đi theo, trước khi lên còn quay đầu thoáng nhìn người phụ nữ kia lần nữa.
Họ đi rồi mà trên gương mặt bà vẫn mang vẻ hoang mang và lo lắng, không hề hợp với viện nghiên cứu giống như căn phòng này, vô tội cứ như một người bình thường vô tình đi lạc vào.
Nơi này thật kỳ lạ.
Cửa của mấy căn phòng ở tầng hai đều mở, ngoại trừ phòng cuối cùng.
Cánh cửa đóng chặt rất mang tính ám chỉ, làm người ta vừa nhìn đã biết ở trong đó chắc hẳn là một nhân vật rất quan trọng, hoặc là đang cất giữ không ít bí mật.
Đi đến cuối hành lang, Hạ Trầm lạnh lùng liếc Khấu Tư Niên một cái rồi vươn tay mở cửa.
Đây là một phòng ngủ, có một người bệnh đang nằm giữa giường lớn, ống truyền cắm khắp cơ thể và những dụng cụ lạnh lẽo bên cạnh giường đều cho thấy bệnh tình của người này rất nguy kịch.
Hướng Gia Quân nhìn kỹ người trên giường, đó là một người đàn ông cao tuổi đang nhắm chặt hai mắt..