Sau khi tiễn Hoàng thượng rời đi, Thái hoàng Thái hậu thần thái bóc một quả cam, nói với Tô Ma Lạt Cô: “Các ngươi chỉ biết thuận theo tâm ý của Hoàng đế, mà không biết Hoàng đế đang nghĩ gì. Bỏ đi, Hoàng đế không thể làm kẻ xấu, kẻ xấu này để ta làm.”
Khi Thái hoàng Thái hậu bóc cam ăn, Hách Như Nguyệt cũng đang ăn cam, vừa ăn vừa khóc.
Ông nội nói lòng nàng cứng như sắt, đám người chú hai mắng nàng, muốn giết nàng, song phương đã tranh đấu nhiều năm, luôn muốn tìm ra điểm yếu của nàng nhưng không tìm được.
Nàng không người thân, không người yêu, không bạn bè, chỉ có công việc, là một con sói đơn độc.
Nhưng khi đêm khuya, nàng bị đau bụng vì làm việc quá sức, trợ lý của nàng đội mưa mang thuốc dạ dày cho nàng, nàng đã khóc suốt nửa đêm.
Nàng cũng say xỉn khi giao lưu, nôn mửa trên đường, được một con chó hoang bầu bạn, vì vậy nàng đã đầu tư tiền để xây dựng Trạm cứu hộ động vật đầu tiên ở một khu vực đắt đỏ.
Kỳ thực điểm yếu của nàng vẫn luôn ở đó, rất rõ ràng, nhưng những người được gọi là người nhà của nàng lại không có cơ hội phát hiện ra.
Giống như bây giờ, nàng đang ăn những quả cam to, teo tóp mà hoàng hậu đã để lại cho nàng mấy ngày nay. Quay sang nhìn đứa bé như chiếc bánh bao đang ngủ bên cạnh, lòng nàng vừa mềm mại vừa chua xót.
Đặc biệt ngay lúc này, bên cạnh lại có người đang cố gắng kể lể: “Cô nương, lần trước Đại Phúc Tấnvào cung, cô nương không có tới, Hoàng hậu trốn trong giường khóc rất lâu.”
Đúng như tên gọi, Đinh Hương có dáng vẻ rất u sầu, giọng nói càng u sầu hơn: “Trước khi hoàng hậu rời đi, sai nô tỳ mang nói với cô nương..”
Lúc này trong phòng không có người thứ ba. Đinh Hương vẫn ghé sát vào tai Hách Như Nguyệt, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Hoàng hậu nói Người đi rồi, mong Nhị cô nương thay Người chăm sóc Hoàng thượng.”
Hách Như Nguyệt nín khóc, nghi ngờ mình đã nghe nhầm: “Chăm sóc ai?”
Đinh Hương cũng tưởng mình nghe nhầm, nhưng không phải, đó là lời Hoàng hậu nương nương đã nói, đồng thời cũng nói rằng Người lặp lại hai lần: “Đó là.. Chăm sóc Hoàng thượng.”
Đinh Hương rất chắc chắn.
Hách Như Nguyệt: “...”
Những giọt nước mắt cố kìm nén cuối cùng lại trào ra, khi nước mắt nàng gần cạn, Hách Như Nguyệt dừng lại, rưng rưng nước mắt nói: “Tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ cố gắng chăm sóc Thái tử thật tốt.”
Đinh Hương sửa lại: “.. Là hoàng thượng.”
Hách Như Nguyệt chăm chú nhìn cô: “Là thái tử!”
Đinh Hương giật mình, nhanh chóng quỳ xuống: “Đúng! Là Thái tử!”
Tống Giai ma ma đứng trong bóng tối ngoài cửa, khuôn mặt đẫm nước mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, quay người nhìn về phía Càn Thanh Cung, nơi lúc này đang để xe Tử Cung của Hoàng hậu. (Tử Cung là quan tài hoàng gia)
Nương nương, Nhị cô nương đã lớn rồi.
Sau khi hoàng hậu băng hà, Tống Giai ma ma vốn định xin xuất cung dưỡng lão, nhưng bây giờ nhìn thấy Nhị cô nương muốn ở lại chăm sóc Thái tử, bà cảm thấy có chút do dự.
Vẫn nói cửa cung sâu như biển, Tống Giai ma ma ở cùng hoàng hậu trong cung nhiều năm nên kinh nghiệm đương nhiên là rất nhiều.
Đừng thấy phi tần hậu cung hiện nay không nhiều, nhưng thứ phi lại không ít. Hoàng đế đã lên ngôi được mười ba năm, tổng cộng mới có mười người con, nhưng hiện tại chỉ còn sống ba người, trong ba người con này, chỉ có một Đại A Ca là hoàng tử.
Tiên hoàng cũng lên ngôi khi còn trẻ, tỷ lệ sống sót của con cái cũng không cao, nhưng trong số đó chỉ có một nửa sống sót. Hiện nay mười đứa trẻ chỉ có ba đứa sống sót. Nếu hậu cung không có vấn đề gì, đánh chết Tống Giai ma ma cũng không tin.
Có lẽ Thái hoàng Thái hậu cũng nhìn thấy gì đó, khi Đại A Ca mới được một tháng tuổi đã sai người đưa ra khỏi cung, nuôi dưỡng trong phủ thừa tướng.
Hoàng trưởng tử của hoàng đế đã như vậy, Thái tử càng nguy hiểm hơn.
Tống Giai ma ma chỉ là một nô tỳ, chủ nhân đã không còn nữa, bà muốn bảo vệ bản thân, bà cũng không muốn tiếp tục ở lại trong cung, tiếp tục lăn lộn trong vũng nước đục.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Nhị cô nương sẽ ở lại chăm sóc Thái tử, bà lập tức đổi ý.
Chủ tử không sợ, bà một lão phu nhân thì có gì phải sợ, bà không thể để Nhị cô nương và Thái tử mò mẫm trong cái cung điện đen tối này được!
Nghe thấy tiếng kêu từ trong phòng, Tống Giai ma ma vội vàng bước vào: “Nhị cô nương, Thái tử chắc là đói rồi.”
Hách Như Nguyệt nhận ra bà chính là ma ma đã kéo nàng đến bên giường hoàng hậu trong phòng sinh. Thật kỳ lạ nàng đã không nhìn thấy bà ấy kể từ đó.
Cho nên Hách Như Nguyệt chỉ coi bà là một bà đỡ.
Không ngờ vào lúc này bà lại xuất hiện, còn có thể xuất hiện ở Noãn Các nơi Thái tử ở, Hách Như Nguyệt không khỏi kinh ngạc, quay người hỏi Đinh Hương: “Đây là ai?”
Trước khi Đinh Hương kịp kịp mở miệng. Tống Giai ma ma đã tự giới thiệu: “Nhị cô nương, lão nô Tống Giai thị là ma ma chưởng quản của Khôn Ninh Cung. Hôm nay đã gặp Nhị cô nương trong phòng sinh..”
Nói đến phòng sinh, Tống Giai thị lại nước mắt lưng tròng. Hách Như Nguyệt nhìn rõ ràng, cũng không có vẻ gì là giả vờ: “Vậy sau đó ma ma bận việc gì?”
Nếu bà là ma ma chưởng quản Khôn Ninh Cung, tại sao nàng chỉ gặp qua một lần trong phòng sinh rồi biến mất?
Những giọt nước mắt của ma ma này là thật, nhưng Hách Như Nguyệt không thể không nghi ngờ.
Đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất là giữ thật chặt công việc của mình.
Khi hoàng hậu vào cung chỉ mang theo hai nha hoàn thiếp thân là Đinh Hương và Thược Dược. Thái hoàng Thái hậu lo lắng nên điều Tống Giai ma ma từ Từ Ninh Cung qua.
Lúc đầu, Tống Giai ma ma chỉ là một ma ma chịu trách nhiệm dạy dỗ lễ nghi trong cung cho hoàng hậu. Sau đó bà được thăng lên làm ma ma chưởng quản Khôn Ninh Cung.
Từ ma ma lễ nghi trở thành ma ma chưởng quản. Đừng nhìn thấy chỉ là đổi chức danh nhưng cấp bậc đã trực tiếp từ cấp năm lên cấp ba, lương hàng năm cũng tăng gấp mấy lần.
Còn là một tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu, địa vị mặt mũi đều có.
Từ đó trở đi, Tống Giai ma ma hết lòng đi theo hoàng hậu, lên kế hoạch mọi việc cho hoàng hậu, nhằm tránh để hoàng hậu rơi vào bẫy của một số người.
Sau nhiều năm thân thiết với nhau, Tống Giai ma ma từ lâu đã vượt qua Đinh Hương và Thược Dược, trở thành người được Hoàng hậu tin cậy nhất.
Trên thực tế, những lời Hoàng hậu để lại cho Nhị cô nương đều là nói trước mặt Đinh Hương và và, bà cũng là người được Hoàng hậu chỉ định nói những lời này với Nhị cô nương.
Nhưng bà trước khi lâm trận đã sợ hãi, sợ bản thân canh giữ Thái tử trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận nên nói với Đinh Hương rằng bà muốn rời cung dưỡng lão, đồng thời yêu cầu Đinh Hương mang những lời đó nói lại với Nhị cô nương.
Nhị cô nương tinh mắt, đó là lỗi của bà, bà thừa nhận.
Sau khi bị thẩm vấn, Tống Giai thị cảm thấy bình tĩnh hơn.
Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí không như lời đồn đại, kiêu hãnh và ngang ngược, không hề ngốc nghếch.
Ngược lại, nàng ấy rất khôn ngoan, tính tình quyết đoán hơn hoàng hậu, là người có thể làm đại sự.
Vì đã chọn ở lại với Nhị cô nương nên bà đã nói ra sự thật, lấy lòng tin: “Không dám lừa dối nhị cô nương. Hoàng hậu đã qua đời, Khôn Ninh Cung không có chủ nhân, nô tỳ cũng đã lớn tuổi nên muốn cầu ân điển xuất cung dưỡng lão. Thật sự là đã muốn buông bỏ.”
“Cây nếu như đổ rồi, con khỉ trên đó tất nhiên sẽ rời đi. Cũng không có ai đáng trách.”
Hách Như Nguyệt dự định ở lại, vì vậy nàng cũng hy vọng những người xung quanh hoàng hậu sẽ ở lại giúp đỡ nàng: “Tống Giai ma ma muốn lui về ở ẩn, là chuyện rất bình thường. Hoàng hậu đã qua đời, Thải tử vẫn còn trong tã lót. Con đường phía trước trắc trở như nào, ta tin ngươi biết rõ hơn ai hết.”
Ánh mắt của nàng quét qua Tống Giai ma ma và Đinh Hương, giọng nói kiên định: “Nhưng phú quý cầu trong nguy hiểm. Nếu có ai bằng lòng ở lại hầu hạ Thái tử, cùng Thái tử vượt qua cửa ải khó khăn này, không khó để tưởng tượng sự giàu có vô tận trong tương lai.”
“Dù sao ta cũng sẽ nghĩ biện pháp ở lại, hy vọng các ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng mình sẽ đi đâu.”
Thái tử ngủ không yên giấc, Hách Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về, Thái tử lại ngủ say. Hách Như Việt thấp giọng nói: “Trên đời này dù sao cũng không có thuốc hối hận.”
Thược Dược vừa đúng lúc đi vào, vừa lúc nghe được lời của Hách Như Nguyệt, liền quỳ xuống nói: “Nô tì và Đinh Hương cùng là nô tỳ sinh ra trong phủ. Toàn gia đều đang làm việc trong phủ Hách Xá Lí. Nô tì và Đinh Hương nguyện ý ở lại hầu hạ Thái tử!”
Đinh Hương dường như bị Thược Dược làm cho thức tỉnh, vội vàng quỳ theo bày tỏ thái độ: “Nhị cô nương, nô tỳ nguyện ý!”
Tống Giai ma ma là người của Từ Ninh Cung, về già có thể xin ân điển xuất cung. Hai nàng đều là nô tỳ sinh ra trong phủ Hách Xá Lí, mạng sống của cả nhà đều ở trong tay Đại Phúc Tấn. Ngoài ở lại, nàng và Thược Dược không còn sự lựa chọn nào khác.
Không ngờ sau khi họ quỳ xuống, Tống Giai ma ma cũng quỳ xuống trước mặt Nhị cô nương: “Nếu Nhị cô nương không ngại nô tỳ đã già thì nô tỳ cũng muốn có ngày vinh quang đó!”
Hách Như Nguyệt đã là Tổng tài điều hành của một tập đoàn và biết rõ cách vẽ một chiếc bánh cho nhân viên cấp dưới như thế nào, bánh thì dễ vẽ nhưng phải có người chịu ăn mới được.
Mặc dù Hoàng hậu Hách Xá Lí đã qua đời, nhưng nàng vẫn để lại một đội ngũ tốt phía sau.
Mặt trời sắp lặn, cổng cung điện sắp đóng, cho dù có là muội muội ruột của hoàng hậu thì Hách Như Nguyệt cũng được ở lại qua đêm trong cung.
Ngày mai vào cung khóc tang, hôm nay phải về nhà.
Sở dĩ nàng có thể ở lại đến bây giờ là vì Đại Phúc Tấn quá đau buồn, khóc đến ngất xỉu nhiều lần, hoàng thượng có lời cho nữ quyến của gia tộc Hách Xá Lí được phép nghỉ ngơi ở sảnh bên.
Hách Như Nguyệt đứng dậy đỡ ba người Tống Giai ma ma dậy. Nàng không khách khí mà trực tiếp nêu lên vấn đề thứ nhất: “Tống Giai ma ma, làm thế nào để ta có thể ở lại trong cung được?”
Nếu không ở lại được thì mọi chuyện sẽ chỉ là lời nói suông.
Việc này dễ giải quyết, chỉ cần cầu hoàng thượng là xong. Nhị cô nương không phải ai khác mà chính là người sống ở Am Thịnh Tâm. Lời vừa tới bên môi, Tống Giai ma ma kịp nuốt lại.
Bởi vì bà nghĩ tới Thái hoàng Thái hậu.
Khi hoàng đế và hoàng hậu kết hôn, bà vẫn đang làm việc vặt trong Từ Ninh Cung.
Đêm tân hôn, hoàng đế bỏ lại hoàng hậu, ngồi một mình trong vườn thượng uyển cho đến nửa đêm, ngày hôm sau tin tức truyền khắp hoàng cung.
Khi Thái hoàng Thái hậu biết chuyện, bà chỉ giả vờ như không nghe thấy, vẫn làm bất cứ nên làm. Tuy nhiên Thái hậu và Tô Ma Lạt Cô cảm thấy rất đau lòng, họ đều thuyết phục Thái hoàng Thái hậu làm theo tâm nguyện của hoàng thượng và đưa Nhị cô nương gia tộc Hách Xá Lí cùng đưa vào cung.
Thái hoàng Thái hậu lúc đó chỉ làm như không nghe thấy. Hình như chỉ nói là gia tộc Hách Xá Lí đã có một hoàng hậu không thể mang thêm một cô nương khác. Hoàng đế có muốn, dù Sách Ni đồng ý, nhưng Ngao Bái và Át Tất Long có thể đồng ý hay sao?
Sau đó, cũng vẫn có một cô nương được đưa vào, nhưng nàng ấy không phải người của gia tộc Hách Xá Lí, mà là Nỗ Hữu Lộc thị, nữ nhi của Át Tất Long.
“Nhị cô nương nếu muốn ở lại, nhất định phải vượt qua khảo hạch của Thái hoàng Thái hậu.” Bằng không, hỏi hoàng đế cũng vô dụng, Tống Giai ma ma chỉ có thể chỉ đường, còn làm sao vượt qua khảo hạch, bà cũng không nghĩ ra được.
Vửa lâm trận đã phải đối mặt với Hiếu Trang Thái hậu, đem mặt áp vào mông ngựa, Hách Như Nguyệt có chút lạnh.
Đúng lúc này, có người không mời mà đến, mang đến cho nàng hy vọng.
Tác giả có lời muốn nói: Thái hoàng Thái hậu: Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!