Trọng Sinh Để Bù Đắp Cho Anh!

Chương 62: Cấp cứu


Cô thật sự rất sợ. Sợ anh sẽ bỏ mình mà đi. Nếu như mình còn tiếp tục ở bên cạnh anh.

Rất nhanh anh đã được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ đưa anh đưa đi cấp cứu luôn vì tình trạng của anh đang trong giai đoạn nguy kịch.

Khi anh ở trong phòng cấp cứu cô luôn lẩm bẩm cầu xin ông trời hãy trả lại mạng sống cho anh.

Dù có phải đánh đổi bất cứ giá nào thì cô cũng mong muốn anh được khỏe mạnh trở lại dù có phải đánh đổi bất cứ giá nào.

Cô cũng cam tâm tình nguyện chịu mọi hậu quả.

Nhìn người đàn ông cả hai kiếp đều nhẫn nhịn hi sinh vì cô. Không đòi hỏi một cái gì.

Mà bây giờ cũng vì cô mà phải đấu tranh với thần chết.

Không biết bây giờ anh đang đau đớn đến giường nào.

…----------------…

Ở phía bên này thì đơn hàng cũng đã được giao đến. Anh không vận chuyển bằng những chiếc thuyền kia.

Mà dùng con tàu du lịch để vận chuyển dù họ có thông minh đến thế nào đi nữa thì cũng không đoán ra được là anh đã giao hàng ở bằng cách đấy.



Đến Witch còn rất ngạc nhiên. Tự nhiên thấy con tàu du lịch đỗ vào bến.

Nhưng khi thấy có hai người bước xuống thì ông cũng đã biết đây chính là người ra vũ khí cho ông.

Nhưng không phải là đích thân Mặc Tử Hàn đi giao hay sao mà bây giờ lại thành hai người này.

Ông chỉ cần biết đầy đủ vũ khí là được. Ông cũng muốn gặp lại Mặc Tử Hàn để hàn huyên tâm sự thôi nhưng không có cũng không sao. Bây giờ điều quan trọng nhất đối với ông chính là vũ khí.

Có những vũ khí này rồi thì dù có là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ bại dưới ông tay ông mà thôi. Tất cả đều sẽ phải quy thuận đầu hàng dưới trướng của ông.

…----------------…

Chiếc đèn trước cửa phòng cấp cứu mãi vẫn chưa tắt khiến cô rất lo lắng.

Khi anh được đưa vào phòng cấp cứu thì Diệp Lâm cũng đã vào theo. Tuy biết là có người giỏi trong đấy nhưng mà nó vẫn rất sợ.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn 12 tiếng. Cuối cùng thì họ cũng đã thành công gắp được viên đạn ghim vào trong người anh.

Nghe nói là viên đạn này chỉ cách tim rất gần nhưng may thay họ cũng đã kịp thời lấy ra.

Nếu không có lẽ anh đã ra đi vĩnh viễn rồi.



Anh được đưa vào thẳng phòng bệnh đặc biệt để theo dõi. Tuy là đã gắp được đạn ra nhưng anh vẫn đang trong tình trạng nguy kịch có thể tắc thở bất cứ lúc nào.

Trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng bỏ được xuống nhưng nghe tin đấy thì nó lại được treo lên.

Cô rất ân hận vì mình đã quay trở lại nếu cô không quay trở lại đây thì có lẽ anh đã không trở thành như vậy. Bây giờ có thể anh đang sống một cuộc sống rất vui vẻ. Chứ không phải nằm trong cái phòng bệnh lồng lặc mùi thuốc khử trùng ấy.

Cô nhìn từ cửa chính vào thì thấy quanh người anh máy móc chằng chịt.

Khuôn mặt trắng bệch tái nhợt.

Nước mắt cô cứ thế lại tuôn rơi. Nếu lúc ấy cô không vì tình nghĩa mà nhận đơn hàng ấy thì có lẽ anh đã không xảy ra như vậy. Đáng lẽ khi trở về căn cứ cô phải xử lý ba lão già ấy đầu tiên mới phải. Nhưng cuộc đời không có “giá như “.

Cô đau đớn mà nhìn người đàn ông cô yêu đang phải đấu tranh để dành lại mạng sống của mình. Có lẽ kiếp này có đã đủ hạnh phúc rồi. Cũng đến lúc nên buông tha cho anh để ý tìm một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Không phải ngày ngày cháu chọn với mọi nguy hiểm.

Cô biết lựa chọn này của cô có lẽ sẽ khiến anh rất đau khổ nhưng cô không muốn nhìn anh phải đau đớn như vậy vì cô.

Cô thà để anh hận mình còn hơn là để anh phải nơm nớp lo sợ sẽ đánh mất cô.

…****************…